Tần Hãn cảm thấy mình quá hồ đồ, nếu phải chết, anh ta nhất định phải chết một cách rõ ràng, phải hỏi xem rốt cuộc Đường Tuyết Mai có yêu anh ta không, và lần đó có thật sự là anh trai muốn thiêu chết anh ta không.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt ra khỏi cục cảnh sát, tinh thần và thể xác đều rã rời. Nơi ẩn nấp đầu tiên của Đường Tuyết Mai và Tần Hạo do Tần Hãn cung cấp cũng không tìm thấy người.
Lệnh truy nã vẫn đang diễn ra trong toàn thành phố.
“Tiểu thư, chúng ta quay về bệnh viện nhé.” Thím Lý nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Oh, còn phải đến thăm Liễu Đông nữa chứ. Chắc Liễu Đông cũng bị sốc không nhẹ đâu, haiz.”
“Tiểu thư, liệu Liễu Đông có còn gặp nguy hiểm không?” Thím Lý nói.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình: “Chắc sẽ không đâu. Tần Hãn đã bị bắt rồi, chuyện của Đường Tuyết Mai và Tần Hạo cũng đã bại lộ, đâu cần thiết phải giết người để bịt miệng nữa.”
Thím Lý khẽ gật đầu: “Thật không ngờ vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn cũng đã được trù tính từ trước. Tần Hạo và Đường Tuyết Mai quả là điên cuồng mất trí.”
“Đúng vậy, dạng người này quá đáng sợ, làm liên lụy đến nhiều sinh mạng như vậy nhưng vẫn sống ung dung tự tại, lý ra nên bị chém chết mới phải.”
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, rốt cuộc Đường Tuyết Mai và Tần Hạo cũng đã bị đưa ra ánh sáng, với tội danh của bọn họ, cho dù không bị tử hình thì cũng tù chung thân, cả cuộc đời này đừng mong có cơ hội hại cô và bố cô nữa.
Tiếc là kiếp trước phải năm năm sau cô mới nhận ra độ nham hiểm của đôi cẩu nam nữ này, không cần nghĩ cũng biết có bao nhiêu người đã bị hại.
Cũng may là lần này đã bốc trần được tội ác của bọn họ sớm hơn dự kiến, hy vọng cảnh sát sẽ nhanh chóng tìm được người, chỉ là sự hy sinh của Tiểu Lục quá oan uổng.
Về đến bệnh viện Cảng Cửu, Trần Manh Manh cũng đang ở trong phòng bệnh của Liễu Đông.
“Chị Nguyệt.” Liễu Đông thấy Kỷ Hi Nguyệt bước vào cửa thì liền kêu lên.
Trần Manh Manh lập tức xoay đầu lại, sốt sắng nói: “Tiểu Nguyệt, cậu không sao đấy chứ? Làm mình lo muốn chết. Tại sao lại xảy ra
chuyện như vậy? Các cậu làm phóng viên nguy hiểm đến thế ư? Mình thấy các cậu đừng làm nữa thì hơn, dọa chết mình rồi.”
Trần Manh Manh kéo tay Kỷ Hi Nguyệt lại, lo lắng nói.
“Mình không sao. Nhưng sao cậu lại đến đây? Hôm nay không đóng phim à?” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ cười.
“Mình không đến mà được à? Bị các cậu dọa hết cả hồn, còn tâm trạng đâu mà quay phim nữa. Hồi nãy đến nơi nhưng chẳng thấy cậu đâu cả, nên mình ghé qua thăm Liễu Đông trước.” Trần Manh Manh nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhướng nhướng mày, nhìn cô ấy với vẻ láu cá, sau đó hai người ngồi xuống.
“Manh Manh, sao cậu biết mình đang ở đây?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Trần Manh Manh đáp: “Tin tức rầm rộ như vậy, mình nghe ngóng chút là biết thôi.” Thực ra là Kỷ Thượng Hải đã gửi tin nhắn cho cô ấy, nhờ cô ấy đến bệnh viện xem thử, bằng không cô ấy làm gì biết Liễu Đông và Kỷ Hi Nguyệt đang ở trong bệnh viện.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật gù, sau đó hỏi Liễu Đông: “Liễu Đông, cậu thấy thế nào rồi? Ngón tay còn đau không?”
Liễu Đông nhìn khuôn mặt xinh đẹp, vừa có chút xa lạ, vừa có chút thân thuộc trước mắt, lắc đầu cười khổ: “Bây giờ không thấy đau nữa, nhưng ngón tay của tôi có lẽ sẽ mất đi sự linh hoạt.”
“Đừng lo lắng, ngón út cũng không cần cử động nhiều, nối lành rồi sẽ tốt lên thôi, cậu đừng nản lòng.” Trần Manh Manh liền khuyên nhủ.
Kỷ Hi Nguyệt cũng gật đầu: “Bố mẹ cậu biết cả chưa?”
Liễu Đông liền ủ rũ, gật gật đầu: “Biết cả rồi, tôi phải giải thích cả một buổi chiều, mới vừa về không lâu đấy. Haiza, chuyện lớn như vậy gặp ai mà chẳng kinh hãi, hơn nữa còn chẳng dám tin dì Tuyết sẽ mưu sát cháu mình. Ngay cả bố tôi cũng bật khóc, không biết nên an ủi ông nội thế nào, ông nội tôi chắc không chịu đựng nổi đâu.”