Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Xử đẹp Triệu Vân Sâm


trước sau

Triệu Vân Sâm trưng ra vẻ mặt dương dương đắc thắng, được nước lấn tới: “Kỷ Hi Nguyệt, tôi nói cô nghe, trong thời gian ba năm cô theo đuổi tôi, có vài lần tôi đã yêu cầu cô tránh xa tôi một chút, nhưng cô cứ bám dính lấy tôi, làm tôi cũng rất mệt, cho nên cô không thể trách tôi, có trách thì tự trách bản thân mình ấy, ai bảo cô yêu tôi như vậy!”

Kỷ Hi Nguyệt tức không chịu được, lập tức cầm đôi đũa đang đặt trên bàn ném thẳng vào người Triệu Vân Sâm.

Đôi đũa đập trúng đầu cậu ta, Triệu Vân Sâm liền nhảy lên chửi bới: “Cô điên à! Lẽ nào tôi nói sai!”

“Chứ chẳng lẽ đúng? Lúc mới bắt đầu đúng là tôi mê trai thật, chạy theo bám dính lấy cậu, nhưng một năm sau tôi đã bị tổn thương, vì vậy không muốn chơi bời nữa, nhưng chính cậu là người cứ gọi điện thoại rủ rê tôi ra ngoài đấy chứ! Tôi cứ tưởng cậu đã chấp nhận tôi, cho nên tôi mới vui vẻ ra ngoài với cậu. Nào ngờ cậu lại kêu tôi uống rượu với bạn cậu. Chuyện này sau đó cũng diễn ra rất nhiều lần, lẽ nào cậu không nhớ?!”

“Vậy sao? Vậy cũng do cô tự nguyện ra ngoài mà. Nếu cô không thích tôi, tôi có gọi thế nào cô cũng sẽ từ chối. Đây rõ ràng cô đang luyến tiếc tôi đấy.” Triệu Vân Sâm nhìn cô, dương dương tự đắc.

“Cậu là đồ khốn!” Kỷ Hi Nguyệt lao vào đánh người.

Triệu Vân Sâm lập tức đỡ lại, Kỷ Hi Nguyệt tức đến đỏ mặt, ra đòn càng lợi hại hơn, hai người cứ thế đánh nhau trong phòng ăn.

Thím Lý và bác Vương sợ ngây cả người, còn Triệu Húc Hàn vẫn bình chân như vại, khuôn mặt vẫn giữ nét lạnh lùng, không hề kêu dừng lại.

“A! Chú ba, cứu mạng! Người phụ nữ này bị điên rồi!” Triệu Vân Sâm bị Kỷ Hi Nguyệt đá trúng đùi, vừa lảo đảo muốn trốn thì Kỷ Hi Nguyệt lại xông lên, đánh cho cậu ta ngã nhào xuống đất.

Nắm đấm của Kỷ Hi Nguyệt dợm đánh thẳng vào ngực cậu ta, cậu ta lập tức đưa hai tay che mặt, miệng la thất thanh.

“Tôi cho cậu đắc ý đấy, tôi cho cậu tự hào đấy. Đã chà đạp lên sự thật lòng của tôi, còn mạnh mồm ngang ngược, tôi đánh cho lòi cái khốn nạn của cậu ra!” Kỷ Hi Nguyệt tức giận, tung thẳng nấm đấm.

Triệu Vân Sâm la lên oai oái, Tiêu
Ân, An Hoa lật đật chạy vào.

An Hoa giật cả mình, cuống quýt nói: “Thiếu gia.” Sau đó muốn xông lên giúp đỡ.

Tiêu Ân liền cản anh ta lại. An Hoa sửng sốt, ngẩng đầu lên thì thấy chủ nhân đang ngồi trước bàn ăn.

“Chủ nhân, bỏ qua cho thiếu gia đi. Bây giờ cậu ấy đã tiến bộ rất nhiều rồi. Kỷ tiểu thư, ngừng tay, cô mau ngừng tay!” An Hoa nào dám xông lên giúp đỡ, vì anh ta đã bị ánh mắt của Triệu Húc Hàn dọa sợ.

Dám chừng lúc này mà xông lên xách Kỷ Hi Nguyệt ra, lát nữa không biết anh ta sẽ bị trừng phạt như thế nào.

Nhưng nhìn thấy Triệu Vân Sâm la oai oái như vậy, anh ta thực sự không cầm lòng. Sao vừa ban nãy còn bình thường, bây giờ lại bị Kỷ Hi Nguyệt đánh thế kia?

Mặc dù thân thủ của thiếu gia rất tệ, nhưng cũng không đến nỗi bị phụ nữ đánh. Xem ra thực lực của Kỷ Hi  Nguyệt đã tiến bộ lên không ít.

Kỷ Hi Nguyệt đánh tới khi tay tê dại mới thả Triệu Vân Sâm ra, đứng lên vỗ tay vài cái, sau đó ngồi xuống ghế, cầm bát canh hầm trước mặt uống một ngụm.

Triệu Vân Sâm gào khóc quay cuồng, đau đớn muốn chết. Tuy là phụ nữ, nhưng sức lực từ nắm đấm của Kỷ Hi Nguyệt không hề thua kém một người đàn ông. Cậu ta bị đánh dữ dội như vậy, có thể không đau được sao?

Cũng may là bảo vệ được phần mắt, nếu không chắc giờ này đã trở thành gấu trúc rồi.

“Ăn cơm.” Triệu Húc Hàn lên tiếng.

“Chú ba, chú, chú nhìn người ngoài đánh cháu mình như vậy sao?” Triệu Vân Sâm biết bao nhiêu là tức tưởi.

Triệu Húc Hàn nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: “Cháu nói chuyện khó nghe như vậy, còn trách ai!”

Triệu Vân Sâm nổi cáu: “Đó không phải là những chuyện cô ta tự mình làm ra à?”

Kỷ Hi Nguyệt lập tức đập đôi đũa xuống mặt bàn, xoay đầu lạnh lạnh trừng cậu ta.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện