Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Cả đời này không lìa xa


trước sau

Hứa Phượng liền nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt khinh thường, như thể cô đang được Triệu Húc Hàn bao nuôi: “Đúng vậy, thiếu gia Vân Sâm nói là Húc Nguyệt của cô có Triệu chủ nhân ở sau chống lưng. Kỷ tiểu thư, cô đúng là có phúc thật.”

Kỷ Hi Nguyệt bật cười hai tiếng ha hả: “Thế thì làm phiền cô Hứa Phượng quay về nhắn với thiếu gia Vân Sâm là nếu cậu ta đã biết mối quan hệ này, vậy thì kêu cậu ta tém miệng lại một chút. Dù sao cậu ta cũng không phải là chủ nhân của Triệu gia, đắc tội với với chủ nhân e là không nhận được kết quả tốt đâu.”

Hứa Phượng sửng sốt, người phụ nữ này không biết xấu hổ là gì sao? Đây là đang tự thừa nhận giữa cô và Triệu chủ nhân có loại quan hệ đó?

Kỷ Hi Nguyệt tự hỏi mình và Triệu Húc Hàn có quan hệ gì. Cùng lắm giữa cô và anh chỉ là bạn trai bạn gái, mà Triệu Húc Hàn vẫn chưa kết hôn, vậy tại sao cô lại bị xem là quan hệ bao nuôi?

Được rồi, đầu tư một trăm triệu là nghi vấn được bao nuôi?  Nhưng cô lại giúp anh kiếm ra tiền, sau này anh còn phải cảm ơn cô nữa đấy.

Huống hồ tốt xấu gì cô cũng là Kỷ đại tiểu thư, là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải, chắc cần được người khác bao nuôi?

Không biết là trong đầu mấy người này đang nghĩ gì nữa? Đúng là không ăn được nho nói nho chua.

Thang máy đã mở cửa mà Hứa Phượng vẫn chưa biết trả lời Kỷ Hi Nguyệt thế nào, cô ta liền đi ra tầng một.

“Cô Hứa Phượng đi thong thả nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cười đến rạng rỡ, nhìn nét mặt lúng túng của Hứa Phương mà trong lòng không khỏi sảng khoái.

Cửa thang máy đóng lại, thím Lý cười nói: “Tiểu thư, cô đúng là miệng mồm phết. Nhưng người phụ nữ này ăn nói sao lại khó nghe vậy chứ.”

“Cho nên cháu phải nói khó nghe hơn một chút, hoặc là xuôi theo ý của cô ta, để cô ta tự mình vả mình.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.

Thím Lý thấy cô rất là vô tư, trong mắt bà có chút nuông chiều, đáp lại: “Tiểu thư, hỏi thật nhé, nếu chuyện của cô và cậu chủ mà bị truyền ra ngoài, cô có sợ không?”

“Sợ? Sợ chuyện gì?” Kỷ Hi Nguyệt có chút khó hiểu.

Thím Lý có chút lúng túng: “Biết đâu người khác cũng nói như kiểu cô Hứa Phượng vừa nói, rằng cô đang được cậu chủ bao nuôi, hay đại loại những lời nói khó nghe như cô quyến rũ cậu chủ chẳng hạn.”

Kỷ Hi Nguyệt bật cười khanh khách: “Thím Lý, thím yên tâm đi, trái tim của cháu cứng cáp lắm.
Với lại ba năm qua cháu dây dưa với tên khốn nạn Triệu Vân Sâm kia, có lời nói khó nghe nào mà cháu chưa nghe qua đâu, mấy cái này có tính là gì.”

Thím Lý bất chợt đau lòng: “Cô ấy à, tại sao lúc đầu lại si mê thiếu gia Vân Sâm thế cơ chứ?”

“Tuổi trẻ chưa hiểu chuyện, mắt mũi cũng mù lòa ấy mà.” Kỷ Hi Nguyệt tự chế giễu bản thân, “Nhưng cháu cũng phải cảm ơn cậu ta, vì cậu ta mà cháu mới có thể trưởng thành sớm như vậy, và đồng thời nhận ra anh Hàn đối xử với cháu có bao nhiêu phần tốt.”

Thím Lý vui mừng, gật gật đầu: “Cô có thể nghĩ như vậy thì quá tốt rồi. Cậu chủ đối xử với cô rất thật lòng. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy quan tâm một người phụ nữ nào như vậy cả. Song cậu chủ lại chưa yêu đương lần nào, nên không hiểu tình thú ra sao. Tiểu thư à, cô đừng ghét bỏ nhé.”

“Làm sao có thể. Nếu cháu ghét bỏ thì đã sớm ghét bỏ từ lâu rồi. Thím nói xem, một người đàn ông lớn tướng như vậy rồi mà hở một tí lại làm mặt lạnh với cháu, còn nói cháu hôi, rồi lại ném cháu xuống đất, nếu cháu mà tính toán với anh ấy, có phải đã sớm tức chết rồi không.” Kỷ Hi Nguyệt cười bất lực.

Thím Lý sửng sốt, sau đó cũng lúng túng đáp: “Cậu chủ chưa hiểu chuyện ấy mà, cô cứ từ từ chỉ dẫn cậu, ắt hẳn cậu ấy sẽ biết cách yêu thương cô thôi.”

“Oh, cháu biết chứ, thím Lý yên tâm đi. Trừ phi anh ấy không muốn cháu  nữa, bằng không cả đời này cháu sẽ không rời xa anh ấy đâu.” Kỷ Hi Nguyệt đã quyết tâm dành cả cuộc đời này để báo đáp và bảo vệ Triệu Húc Hàn, không để anh phải buồn thêm lần nữa.

“Nghe tiểu thư nói vậy thì thím Lý yên tâm rồi. Cậu chủ quả thực là một người đàn ông xứng đáng được yêu thương.” Thím Lý nói.

“Phải rồi thím Lý, thím có biết vì sao anh Hàn lại đối xử tốt với cháu như vậy không? Cả ba năm nay vẫn luôn như vậy? Không thể có chuyện vừa mới bắt đầu đã thích cháu được đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, thím lý là kiếp này cô mới quen, còn kiếp trước cô chưa hề gặp bà.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện