“Ai? Chị Nguyệt, chị biết sao?”Liễu Đông rất căng thẳng. Dẫu biết công việc của phóng viên là phải khai thác những thứ có ích, nhưng thời điểm này giống như đang nghiên cứu một vụ án hơn.
Kỷ Hi Nguyệt lấy di động ra, lục tìm hình ảnh người đàn ông gầy còm mà ngày đó đã găp mặt Tần Hạo ở nhà hàng Tây. Dù hai hình ảnh đều không rõ nét nhưng vừa nhìn Kỷ Hi Nguyệt đã biết đó là cùng một người.
“Tên này rốt cuộc là ai vậy?” kỷ Hi Nguyệt lúc này hoàn toàn mơ hồ rồi.
Ngày hôm đó tên này đã nói với Tần Hạo là chuyện vẫn chưa ổn thỏa, còn nhận thêm một lần tiền, nhưng bây giờ xem ra là túi xách của Trương Cầm đã được anh ta cầm đi.
Lẽ nào chuyện mà Tần Hạo muốn anh ta làm không phải là chuyện này? Cô vẫn còn giữ đoạn ghi âm đó.
“Biển số của chiếc xe là giả. Kiểm tra camera giám sát thì sau đó xe đi vào điểm mù, và tên này cũng mất dấu từ đó. Vương Nguyệt, lần này tôi muốn lợi dụng truyền thông vạch mặt hai người đàn ông này, để đại chúng chung tay cùng tìm kiếm.”
Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc một chút rồi nói: “Anh đã bàn bạc với lãnh đạo của anh chưa?”
“Tôi đã trình bày rồi, lãnh đạo nói chuyện Trương Cầm mất túi xách sẽ do tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm. Hơn nữa vụ tai nạn ô tô có khả năng là được lập kế hoạch từ trước, vì vậy tính chất sẽ thay đổi theo chiều hướng xấu. Tôi muốn tìm được chiếc túi để tháo giải nan đề, nhưng tôi cần sự giúp đỡ của cô.” Ngô Phương Châu nghiêm túc nói.
Sắc mặt Liễu Đông căng thẳng, bởi vì trong đầu cũng cậu nghĩ đến rất nhiều thứ.
Trương Cầm là một nạn nhân của vụ tai nạn xe buýt, sau đó có người theo kế hoạch đã định lấy cái túi của cô ấy đi, rồi đem giao cho người khác. Như vậy, cái túi này chắc chắn là rất quan trọng, cũng có thể nói, vụ tại nạn này tới tám chín phần là có chủ đích.
Chuyện này thật sự quá đáng sợ. Là ai đã điên rồ, chỉ vì một chiếc túi mà gây ra vụ tai nạn kinh hoàng đến vậy? Tuy không có người chết nhưng để lại ảnh hưởng rất lớn.
“Chị Nguyệt…” Liễu Đông kéo Kỷ Hi Nguyệt còn đang cân nhắc sang một bên, sau đó nói vắn tắt suy nghĩ của
cậu. Thực ra Kỷ Hi Nguyệt cũng đã suy nghĩ qua, nhưng bởi vì những khoản mục đó liên quan đến tập đoàn của bố cô, nên cô có chút khó xử.
“Chị Nguyệt, báo này mà ra thì có nguy hiểm gì không? Lỡ như người đứng sau vụ này tức giận lên, đem chúng ta…” Sắc mặt của Liễu Đông đã tái xanh.
Cậu cũng rất yêu thích công việc phóng viên này, nhưng điều kiện tiên quyết là phải giữ được cái mạng nhỏ đã.
Kỷ Hi Nguyệt lườm cậu: “Bây giờ cục cảnh sát sắp công bố tin này, nếu không phải do chúng ta đưa tin, vậy thì bản tin này sẽ giao cho người khác, cậu có bằng lòng không? Cậu phải biết rằng tin tức mà cục cảnh sát muốn chúng ta hợp tác, cho dù không đưa lên ti vi nhưng cũng được tính là tin tức lớn.”
Nhịp tim của Liễu Đông trong phút chốc tăng nhanh, thực sự khó để cân nhắc mặt lợi mặt hại.
“Vương Nguyệt, nếu các cô cảm thấy nguy hiểm thì để tôi nhờ Hương Thành trợ giúp.” Ngô Phương Châu thấy hai người trẻ tuổi này sắc mặt có chút khó coi thì đã biết họ đang nghĩ gì.
Dù không thể nói chuyện này thật ra không có gì, nhưng cũng không thể bảo đảm có một số tên tội phạm sẽ không mất trí. Không có nơi nào trút giận thì bọn chúng sẽ tìm nhóm phóng viên đã đưa tin để trút căm phẫn. Chuyện này không phải là chưa từng có án lệ.
“Không, cứ để chúng tôi đưa tin. Liễu Đông, cậu chuẩn bị tài liệu đi. Phần chữ ký cứ để tên là đài truyền hình Cảng Long, đừng để tên riêng.” Sau khi cân nhắc, Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Sao cơ, không để tên riêng thì sẽ không được tính là thành tích của chúng ta đấy!” Liễu Đông lập tức kêu lên.
“Chẳng lẽ sếp còn không biết sao? Yên tâm đi.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười.
Chuyện này sớm muộn gì cũng phải đưa ra ánh sáng, bất quá, nếu cảnh sát can thiệp vào, có lẽ tên súc sinh Tần Hạo sẽ bị bắt sớm hơn.