Cố Cửu có chút tự hào đáp: “Lúc ấy vừa hay là bố tôi đang bàn chuyện với ông cụ Triệu, nên đã mang tôi theo để tôi được mở mang tầm mắt. Nhưng thú thật là lần đó quá nguy hiểm, suýt chút nữa tôi cũng bị dọa chết, nên tính ra tôi và Hàn thiếu cũng được xem là sống chết có nhau.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Khu cấm địa của Thiết gia có những gì?”
“Hàn thiếu nói ở trong đó có thể có manh mối về cái chết của mẹ cậu ấy. Suy cho cùng, kẻ thù lớn nhất của mẹ Hàn thiếu cũng chỉ có chủ mẫu đương gia Thiết Hồng Nương, cho nên Thiết gia đương nhiên không thể để mất mặt.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, chắc chắn là do người của Thiết gia làm.” Kỷ Hi Nguyệt cũng gật đầu tán thành.
Chuyện này giống hệt với các bộ phim cung đấu, đó là trong mắt hoàng hậu, các phi tần khác không được phép leo lên đầu bà ta. Huống hồ, mẹ của Hàn thiếu lại được cưng sủng quá mức, nên làm sao Thiết Hồng Nương không ghanh ghét cho được?
“Không đúng, nếu muốn giết, chắc hẳn đã ra tay từ sớm rồi chứ? Tại sao phải đợi đến khi Hàn thiếu tám tuổi mới ra tay?” Kỷ Hi Nguyệt lại cảm thấy điểm khả nghi
Cố Cửu đáp: “Đúng là có chút kỳ lạ. Nhưng biết đâu nếu ra tay sớm, mọi người sẽ nghi ngờ, cho nên đợi muộn một chút mới ra tay thì sao?”
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, lý nào Thiết gia mà còn cần e dè điểm này?
“Có thể là Thiết Hồng Nương cũng có tình cảm với ông cụ Triệu, cho nên chỉ cần ông cụ Triệu đối xử tốt với bà ta, bà ta vẫn có thể khoan nhượng cho mẹ của Hàn thiếu.” Cố Cửu cười mỉa mai.
“Đùa gì chứ? Tình yêu mà có khể nhún nhường thì đâu còn gọi là tình yêu nữa?” Kỷ Hi Nguyệt không tin. Nếu người đàn ông mà cô yêu sau khi cưới cô còn có tình cảm với người phụ nữ khác, chắc chắn cô sẽ thiến anh ta.
Cố Cửu khẽ lắc đầu: “Tiểu Nguyệt, nếu là tình yêu chân chính, có lẽ sẽ bao dung được tất cả những thứ của đối phương. Biết đâu Thiết Hồng Nương cũng tham lam những ấm áp sau cùng, mãi cho đến khi phát hiện ra chồng mình càng lúc càng lạnh nhạt với bà ta, lúc ấy bà ta mới yêu quá mà sinh hận! Nhưng tất cả những thứ này đều là suy đoán của tôi và Hàn thiếu mà thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt
khẽ chép miệng: “Vậy thì người phụ nữ này ngốc nghếch biết bao nhiêu!” Phải là cô, cô nghĩ mình sẽ không làm như vậy.
Nhưng thoáng nghĩ đến khoảng thời gian trước đây với Triệu Vân Sâm, những lúc mà cậu ta ở trước mặt cô ôm ôm ấp ấp người phụ nữ khác, mặc dù cô rất ghen, nhưng chỉ cần Triệu Vân Sâm dỗ ngọt vài câu, cô vẫn có thể tha thứ.
Có lẽ đây chính là yêu quá nên hóa ngốc, đánh mất hết lý trí, đánh mất hết tam quan đúng đắn.
Cũng may là cô đã tỉnh táo, nhưng nhờ được tái sinh mà cô mới tỉnh táo, còn Thiết Hồng Nương là sau khi tỉnh táo đã trở thành cực đoan.
Nhưng mọi thứ cũng chỉ là suy đoán của Kỷ Hi Nguyệt, cô lại hỏi: “Vậy anh Hàn đã vào được khu cấm địa đó chưa? Có tìm được manh mối gì không?”
Cố Cửu lắc đầu: “Vừa vào trong, còn chưa bắt đầu thì báo động đã bị kích hoạt, cậu ấy lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ, chạy lên mái nhà, cuối cùng nhảy vào phòng tôi để ẩn nấp. Phải nói là lá gan của cậu ấy rất lớn. Lúc đó tôi vô cùng kinh hãi, người của Triệu gia cứ ào ạt xông vào, người nào cũng mang theo súng.”
“Không xét phòng sao?” Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên nói.
“Nghĩ sao không có? Lật tung cả lên. Lúc ấy tôi đã giấu cậu ấy dưới thân mình, và cũng nhờ có bố tôi tới đúng lúc, nếu không thì bọn họ đã lật chăn lên và cậu ấy phải chết là cái chắc.”
Kỷ Hi Nguyệt thảng thốt: “Giấu dưới thân?”
Mặt Cố Cửu bỗng đỏ lên: “Nếu không thì bố tôi cũng đâu có nói tôi hoang đường phóng đãng! Thanh danh của tôi coi như là đã bị huy hoại vì cái tên Hàn thiếu kia.”
Kỷ Hi Nguyệt phụt cười: “Chỉ có bố anh biết thôi à?”
Cố Cửu khẽ gật đầu: “Đương nhiên, nếu không chúng tôi sẽ cùng chết. Cũng may là Thiết gia còn chừa mặt mũi cho tôi, nên không tiếp tục điều tra nữa.”
Kỷ Hi Nguyệt hiểu rồi, thảo nào Triệu Húc Hàn lại kính trọng bố mẹ Cố Cửu như vây, không những trên công việc làm ăn, mà còn vì ơn cứu mạng.