Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Mẹ của cô rất đẹp


trước sau

Mẹ Lưu làm bảo mẫu của Kỷ Hi Nguyệt đã rất nhiều năm, tuổi tác cũng sắp gần năm mươi: “Tiểu thư, cô về rồi đấy à? Mau vào trong ngồi đi, bên ngoài nóng lắm.”

“Mẹ Lưu, bố con vẫn chưa về sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Lão gia sắp về đến nơi rồi đấy. Có tiểu thư về là lão gia chắc chắn sẽ về sớm, còn dặn dò tôi làm mấy món ăn mà tiểu thư thích nữa.” Mẹ Lưu cười vui vẻ, chào hỏi với thím Lý.

Ba người vào nhà. Mẹ Lưu lại tất tả vào bếp. Kỷ Hi Nguyệt đưa thím Lý đi tham quan căn biệt thự kiểu phương Tây của mình.

Lúc đến phòng của Kỷ Hi Nguyệt, thím Lý thấy trên tủ có một bức ảnh của cô và mẹ Bạch Thu Hà. Bạch Thu Hà trong bức ảnh nhìn vô cùng xinh đẹp.

“Tiểu Nguyệt, mẹ của cô đẹp thật đấy, khí chất ngút ngàn, nhìn vô cùng phóng khoáng.” Thím Lý khen ngợi.

“Đúng vậy. Nhìn ngoại hình và nhan sắc của mẹ cháu ai cũng tưởng là một giáo viên hay là văn nghệ sĩ nào đó, chứ không hề nghĩ mẹ cháu là một bác sĩ pháp y, ngày ngày giao tiếp với thi thể. Lúc đó bố cháu phải có tầm nhìn rất tốt và bãn lĩnh lớn lắm mới ôm được người đẹp về nhà đấy.”

Thím Lý cười lắc đầu: “Đúng vậy, nếu không cũng đâu có cô công chúa xinh đẹp và tinh quái là cô đây chứ.”

“Haha, thì đó. Đáng tiếc là mẹ cháu lại qua đời sớm quá. Bố cháu tiếc thương lắm.” Kỷ Hi Nguyệt cứ nghĩ đến chuyện mẹ cô chết không phải do tai nạn mà là có người hãm hại, lửa hận trong lòng lại bốc cháy.

Cô nhất định phải tóm được tên hung thủ này. Kiếp trước mặc dù cô không biết chuyện này và trọng sinh có lẽ cũng không giúp được gì, nhưng cô vẫn tin vào bản thân, tin vào Triệu Húc Hàn. Chỉ cần bọn họ có lòng và tận tâm, ắt hẳn sẽ đưa được tên hung thủ này ra trước công lý.

“Bố cô vẫn còn trẻ mà, chắc sẽ tìm được bạn già nhanh thôi. Cô cũng đừng lo lắng quá, dành nhiều thời gian ở bên cạnh ông ấy là được.” Thím Lý nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật gù: “Thím Lý, thím nghĩ liệu anh Hàn có phản đối không nếu cháu nói muốn chuyển về sống với
bố?”

Thím Lý khẽ nhíu mày: “Chuyện này cũng khó nói lắm. Nhưng tháng sau cậu chủ phải đi Châu Âu, thời gian cũng khá lâu đấy. Cô có thể về bên đây sống.”

“Đi Châu Âu? Oh, chắc là đến Quốc Tế Úy Lam nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt nhớ, trước đây lúc Úy Mẫn Nhi cáo từ, có mời Triệu Húc Hàn đến.

Thím Lý khẽ lắc đầu: “Cái này tôi cũng không rõ, nhưng bình thường cậu chủ sẽ nhắc trước kế hoạch, để chúng tôi biết mà sắp xếp.”

Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi: “ Nhưng cháu đâu được biết. Hứ! Vốn dĩ anh ấy đâu xem cháu là bạn gái. Thím Lý, thím nói cậu chủ nhà thím sao lại ngốc đến vậy chứ!”

Thím Lý trố mắt: “Cậu chủ mà ngốc chỗ nào, chẳng qua cậu ấy không biết dỗ dành con gái thôi. Nhưng chuyện này tốt mà. Chẳng lẽ tiểu thư thích kiểu đàn ông miệng lưỡi trơn tru? Càng không biết chứng tỏ cậu chủ càng thuần khiết đấy chứ.”

Kỷ Hi Nguyệt thảng thốt nhìn thím Lý, thím Lý cười có chút sâu xa.

“Chẳng là cậu chủ không hiểu chuyện giữa những người yêu nhau thôi, nhưng không phải tiểu thư đã nói là sẽ từ từ dạy dỗ cậu chủ sao? Đây cũng là một khóa học thú vị mà đúng không?” Thím Lý cười nói.

‘Thôi bỏ đi, cháu mắc mệt lắm.” Kỷ Hi Nguyệt lười biếng vươn vai, nằm dài lên chiếc giường lớn của mình.

Lúc này ở dưới có động tĩnh, thím Lý nói: “Bố cô về rồi đấy.”

Kỷ Hi Nguyệt liền bật dậy: “Vậy chúng ta xuống dưới đi.”

Hai người xuống lầu, đúng lúc Kỷ Thượng Hải bước vào nhà, nhìn thấy đứa con gái bảo bối của mình, ông đương nhiên rất vui mừng, thấy thím Lý cũng hân hoan chào hỏi.

“Anh Toàn.” Kỷ Hi Nguyệt thấy A Năm và anh Toàn ở bên ngoài thì vui mừng chạy ra chào hỏi.

“Đại tiểu thư.” Anh Toàn lập tức chào lại, “Cám ơn đại tiểu thư đã cho tôi công việc này.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện