Kỷ Hi Nguyệt bật cười thành tiếng, liếc nhìn Liễu Đông, sau đó gật đầu: “Nói chí phải. Quan trọng là phải thích nhau mới được. Cậu cứ làm việc chăm chỉ đi đã. Phải rồi Liễu Động, cậu có bạn gái chưa?”
Liễu Đông thoáng sửng sốt, sau đó đáp: “Tôi? Tôi làm gì đã có bạn gái. Tôi chỉ là một tên nghèo kiết xác, có được công việc đã là khá lắm rồi, còn mơ mộng bạn gái gì nữa.”
“Nói gì vậy? Một tên nghèo kiết xác mà có bạn gái cũng là chuyện hết sức bình thường.” Trần Manh Manh nói, “Đâu phải người phụ nữ nào cũng ham hư vinh đâu.”
“Đúng đấy Liễu Đông, cậu đừng coi nhẹ mình nữa. Gia đình cậu cũng thuộc hạng khá giả, ngó lên chưa tới nhưng ngó xuống có thừa, với lại điều kiện bản thân cậu cũng rất tốt, nhất định sẽ có cô gái thích cậu thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Liễu Đông dở khóc dở cười: “Bây giờ tôi chưa muốn nghĩ đến những chuyện này, tuổi vẫn đang nhỏ, trước mắt cứ tập trung lập nghiệp đã, có của cải rồi mới tính tới chuyện kiếm bạn gái. Chị Nguyệt, tôi với chị lại về thành một nhóm, chị nhớ dẫn dắt tôi với đấy.”
“Tôi cũng đâu phải người toàn năng, mọi người cùng nhau cố gắng mới được.” Kỷ Hi Nguyệt cười lắc đầu, trong lòng ngẫm nghĩ xem tháng bảy này sẽ có tin tức gì. Khá nhiều tin tức ở kiếp trước xuất hiện trong đầu cô, nhưng thời gian thì cô lại không nhớ được chính xác. Trước đây cô có ghi chép lại một số thứ, vẫn đang cất trong khu dân cư Phong Nhã.
Ba người ăn cơm trưa xong, Kỷ Hi Nguyệt nói có chuyện cần quay về khu dân cư Phong Nhã một chuyến, kêu Liễu Đông và Trần Manh Manh về trước.
Bắt đầu từ hôm nay, cô và Triệu Húc Hàn lại chuyển về khu dân cư Phong Nhã sống, như vậy là cô không cần phải ngày ngày chạm mặt với cái tên đàn ông đê tiện Triêu Vân Sâm kia nữa.
Thím Lý bảo cô buổi sáng sẽ chuyển đồ về, cô thấy vẫn còn thời gian, cho nên đã quay về một chuyến.
Nhưng vừa đi được nửa đường, cô chợt nghe thấy tiếng ai gọi mình, xoay đầu lại thì bất ngờ là Trần Thanh.
“Anh Trần?” Kỷ Hi Nguyệt có chút kinh ngạc khi nhìn thấy anh ta, cười nói bước qua.
“Vương Nguyệt, sao
cô lại đi đường này?” Trần Thanh nhìn phía trước rồi hỏi. Vốn dĩ anh ta không dám gọi, nhưng càng nhìn càng thấy giống bóng dáng của Vương Nguyệt, cho nên mới dám lên tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt cười đáp: “Còn một tiếng nữa mới vào giờ làm việc buổi chiều, nên tôi định đi sang công viên bên kia dạo bộ, dù sao ăn no quá cũng cần phải tiêu hóa một chút. Anh Trần, sao anh lại đi đường này?”
“Có một người bạn hẹn tôi ở quán cà phê trước khu dân cư Phong Nhã, cho nên tôi sang đây uống một ly.” Trần Thanh cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Thì ra là như vậy. Vậy anh Trần đi trước đi. Tôi từ từ dạo bộ tới công viên.”
“Được, chiều gặp ở công ty nhé.” Trần Thanh cười nói, xong bước nhanh về phía trước, có vẻ phải đi vội để gặp bạn.
Kỷ Hi Nguyệt cũng không quan tâm lắm, nhưng cô biết quán cà phê đó nằm bên ngoài tòa nhà D của khu dân cư Phong Nhã, cho nên nếu không bước vào khu dân cư, Trần Thanh hẳn sẽ không biết cô đang sống ở khu dân cư Phong Nhã.
Nhưng dù biết thì đã sao? Cố Du Du cũng biết cô sống ở đây với người bà con rồi đấy thôi.
Trần Thanh vội vàng chạy tới quán cà phê số 1. Vừa nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ ngồi bên trong, anh ta lập tức chạy vào rồi đặt mông ngồi đối diện: “Châu Lê, em biết anh vừa thấy ai không?”
Châu Lê vươn tay nắm lấy tay Trần Thanh, Trần Thanh liền cười vui vẻ, trở ngược tay lại nắm chặt tay Châu Lê.
“Anh Trần, anh thấy ai mà căng thẳng vậy?” Châu Lê cười thích thú.
“Vương Nguyệt.” Trần Thanh liền đáp.
Châu Lê biến sắc, bàn tay cũng rụt lại: “Vương Nguyệt, cô ta đi làm lại rồi sao?”
“Đúng vậy, ngày đầu tháng bảy kỳ nghĩ của cô ta cũng kết thúc.” Trần Thanh đáp, “Trước đây anh từng nói với em rồi mà.”