Anh Đào nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Châu Lê: “Cô đừng lo lắng. Cô ta không có báo cảnh sát đâu, bằng không làm gì có chuyện thả ba người bọn tôi đi?”
“Vậy không lẽ cô ta không làm gì cả? Xem như chuyện này chưa từng xảy ra?” Châu Lê nhíu mày, cảm thấy Vương Nguyệt không phải là người như vậy. Lần trước cô ta bỏ thuốc sổ vào ly cà phê xong còn bị Vương Nguyệt đánh cho một trận tơi tả trong nhà vệ sinh, đau đến mấy ngày kia mà.
Lần này nghiêm trọng như vậy tại sao Vương Nguyệt lại không hề làm gì?
“Cô ta kêu tôi mang cô qua.” Anh Đào đáp, “Xem ra cô cũng chẳng có nổi một vạn chín đâu. Thôi để tôi đưa cô đi gặp cô ta vậy!”
“Cái gì? Các anh! Tôi đã đưa tiền cho các anh, các anh còn quay ngược lại giúp cô ta bắt tôi?” Châu Lê thất kinh.
“Cũng không ngốc nhỉ.” Anh Đào bật cười ha hả.
“Anh Đào, anh quá đáng lắm rồi đấy! Giao tình giữa chúng ta cũng không đến nỗi nào, tại sao anh có thể làm như vậy!”
Châu Lê tức đến run người. Nếu để Vương Nguyệt biết cô ta muốn đánh gãy một chân của cô, không biết là Vương Nguyệt sẽ đánh cô ta ra nông nỗi nào nữa.
“Châu Lê, nói thật với cô là chúng tôi cũng không phải xã hội đen gì, có thể kiếm được chút tiền thì dĩ nhiên phải kiếm, nhưng cô cũng thấy nhìn thấy rồi đấy, thân thủ của Vương Nguyệt như vậy chắc chắn phải có hậu thuẫn rất vững chắc, mà ba người chúng tôi lại chưa muốn chết, cho nên đành để cô chịu thiệt chút vậy.” Anh Đào nở nụ cười gian tà.
“Các anh hùa lại bắt nạt kẻ yếu ư!” Châu Lê tức giận.
“Lẽ nào cô không phải? Châu Lê, lúc còn đi học, cứ thấy người nào gai mắt là cô lại kêu chúng tôi đi dạy dỗ. Loại phụ nữ hẹp hòi như cô, có tí chuyện cũng ôm hận trong lòng. Ông đây thật sự chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào ghê gớm như vậy, sớm muộn gì cô cũng bị quả báo thôi. Trừ phi cô có chỗ dựa vững chắc.”
Châu Lê như bừng tỉnh: “Anh Đào, vậy anh nói cho tôi biết ở Cảng Thành này ai là người lợi hại nhất, tôi đi tiếp cận còn không được sao?”
“Cô! Haha, Châu Lê, sao cô không tự soi lại bản mặt của mình chứ, đừng làm trò cười cho thiên hạ nữa.” Anh Đào bật cười.
Sắc mặt của Châu Lê rất khó coi. Anh Đào nói tiếp: “Cô con mẹ nó chẳng qua chỉ là một con gà thôi. Muốn quyến rũ đại gia thì
ít nhất cũng phải làm cho bản thân chỉnh chu một chút.”
Châu Lê thiết nghĩ cũng có lý. Tại sao cô ta vẫn mãi chưa có tiền đồ? Nếu có thể cặp bồ với đại gia, còn ai dám ức hiếp cô ta nữa?
“Anh Đào, anh nói đi. Rốt cuộc là ai có thế lực mạnh nhất? Anh đừng cười tôi. Tôi biết một chút cũng đâu có chết.” Châu Lê một lòng muốn tìm đại gia chống lưng.
“Người có máu mặt nhất Cảng Thành này đương nhiên phải kể đến người của Triệu gia. Để tôi tiết lộ cho cô một thông tin. Đại thiếu gia Triệu Vân Sâm của Triệu gia vừa mới thu mua Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ, bây giờ những người phụ nữ từng quen biết cậu ta đã bắt đầu lộ diện, chen lấn đổ xô về bên đó!” Anh Đào kể ra mấy câu chuyện mà hắn ta hóng được.
“Nhưng mà, trước khi cô chưa có chỗ dựa vẫn phải đi gặp Vương Nguyệt thôi, nếu không ba người chúng tôi gặp xui xẻo thì cô cũng đừng mơ sống tiếp. Đi thôi!”
Anh Đào rất hiểu Châu Lê. Cô ta đã không còn đồng nào, đợi gom đủ một vạn chín thì hắn ta sợ Vương Nguyệt sẽ không đợi được.
Châu Lê cuống quýt nói: “Anh Đào, các anh không thể đưa tôi qua đó được, cô ta sẽ tống tôi vào tù đấy! Đến lúc đó đừng trách tôi sẽ khai các anh ra!”
“Châu Lê, loại đàn bà như cô đúng là chả có gì để người khác thích nổi.” Anh Đào nói, “Nhưng tôi cũng hết cách rồi. Cô muốn tự đi hay để chúng tôi trói cô đi đây? Sau khi giao cho Vương Nguyệt, cô tự sinh tự diệt đi!”
Nói rồi hắn ta ra lệnh cho hai tên đàn em, hai tên đó bước tới, Châu Lê liền nói: “Tôi tự đi là được chứ gì! Tôi muốn thay quần áo!”
“Thay quần áo làm cái quái gì. Tôi chỉ lột quần áo của cô ra, lại chưa làm gì, cô đừng viện cớ. Đi thôi!” Anh Đào nở nụ cười gian tà. Không phải bọn chúng không muốn làm gì Châu Lê, mà tại vì Châu Lê bẩn bựa như vậy, bọn chúng cảm thấy vẫn nên cách xa một chút thì tốt hơn.
Ra ngoài tốn chút tiền tìm phụ nữ cho xong, đụng phải cái dạng phụ nữ lòng dạ hẹp hòi này sơ suất một tí là đổ máu ngay.