Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật, bước tới ký nhận. Cũng may lần này không phải là hộp lớn, mà chỉ là một gói hàng nhỏ.
Cố Du Du lại sáp đến: “Tiểu Nguyệt, lại là quà của người bạn đó tặng à? Nếu cô lại nói với tôi người đó không phải đang theo đuổi cô thì đánh chết tôi cũng không tin đâu.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Thật sự không phải. Chị nhìn dáng vẻ tôi đi, ai mà thèm thích.”
“Gì chứ? Tiểu Nguyệt, cô đừng nói như vậy. Tính cách của cô cũng có sức hấp dẫn mà. Mọi người đều rất ngưỡng mộ cô đấy.” Cố Du Du đáp. Ý của cô ta là ngoại hình của cô thật sự xấu như ma chê quỷ hờn.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không có nhiều phản ứng, cô cầm túi quà đi về trước bàn làm việc. Lần này Cố Du Du không còn ngại ngùng mà thẳng thừng bám theo, nhưng chỉ đứng ở đối diện ngó sang.
Kỷ Hi Nguyệt mở túi quà ra, bên trong bao bì nhìn rất sang trọng, là một hộp nhung màu đen.
Hai mắt Cố Du Du mở lớn hết cỡ, đợi chờ Kỷ Hi Nguyệt mở chiếc hộp ra.
“Ôi mẹ ơi!” Cố Du Du suýt bổ nhào lên bàn làm việc và xém đè hỏng máy tính của cô ta. Vì quả thực lúc nhìn thấy đồ vật ở bên trong chiếc hộp, cô ta đã rất kinh ngạc.
“Mẹ kiếp!” Liễu Đông vừa liếc nhìn cũng buột miệng chửi thề.
Thực ra lúc này Kỷ Hi Nguyệt cũng rất lóa mắt. Bởi vì trong hộp nhung màu đen là một sợi dây chuyền bằng vàng ba màu lộng lẫy, và viên kim cương hình trái tim ở chính giữa ít nhất cũng phải năm carat.
“Thật hay giả vậy?” Mọi người nháo nhào lao tới, ai nấy đều rất kinh ngạc.
“Chắc là thật rồi. Mấy người không nhìn thấy thương hiệu trên chiếc hộp sao? Đây là mẫu mới nhất năm nay của Chu Đại Sinh đấy. Cái này, cái này ít nhất cũng phải một trăm vạn trở lên. Tiểu Nguyệt, cô, người bạn này của cô giàu có lắm đúng không?” Con ngươi của chị Tiểu Linh như muốn rớt ra ngoài.
“Trời ạ, đẹp quá đi mất.”
“Ôi, tôi ghanh tỵ chết thôi. Sao chẳng có anh chàng đại gia nào theo đuổi tôi nhỉ.”
“Đúng đấy, ghanh tỵ muốn lác cả mắt.”
“Hào phóng như vậy, phải tôi, tôi sẽ gả liền!”
“Cô nằm mơ đi!”
“Nằm mơ không được à? Đây là giấc mơ của phụ nữ chúng ta mà!”……
Trong văn phòng lại nhốn nháo.
Còn Kỷ Hi Nguyệt thì
dở khóc dở cười, quà cáp đắt đỏ như vậy, cũng chỉ có nhân vật tầm cỡ như đại ma vương mới dùng giao hàng bình thường đưa đến.
Đương nhiên là anh hoàn toàn không thèm cân nhắc có bị đánh cắp hay thất lạc không, vì thế nào anh cũng tìm lại được nó.
“Mấy người không muốn làm việc nữa đúng không!” Đột nhiên giọng nói của Lộc Hùng như sấm nổ vang lên.
Các đồng nghiệp đang vây quanh Kỷ Hi Nguyệt hốt hoảng tháo chạy như ong vỡ tổ.
“Sếp, bọn tôi vừa bị Vương Nguyệt làm cho hết cả hồn đấy!”
“Cái gì mà hết cả hồn?” Lộc Hùng nghệt ra, sau đó nhìn về hướng Kỷ Hi Nguyệt.
“Sếp, anh tự nhìn đi! Mẹ nó, cuộc đời tôi chưa từng thấy qua đồ vật nào mà đắt như vậy đấy.”
Lộc Hùng bước qua, Kỷ Hi Nguyệt cười khan muốn che lại, nhưng Lộc Hùng liền nói: “Tôi không xem được à?”
“Sếp, haha, bạn tôi đùa với tôi thôi.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đáp.
Lộc Hùng thẳng tay cầm cái hộp lên và mở ra, ngay sau đó cằm anh ta như muốn rớt ra ngoài, đôi mắt ti hí cũng mở lớn thêm vài phần.
“Cái này, cái này là đồ thật à?” Lộc Hùng cũng cảm thấy khó tin.
“Sếp, nhìn nhãn hiệu đi, chắc chắn là hàng thật. Sợi dây chuyền này phải trên trăm vạn.” Cố Du Du lập tức lộ ra vẻ ước ao và ghanh tỵ.
Lộc Hùng liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
Anh ta đột nhiên gập mạnh nắp chiếc hộp lại, lo lắng nói: “Vương Nguyệt, không phải cô muốn từ chức đấy chứ?”
Kỷ Hi Nguyệt sững sờ, chuyện gì với chuyện gì vậy?
“Một người bạn trai tốt như vậy, hào phóng và giàu có như vậy, chắc chắn phải rất tốt với cô mới ra tay rộng rãi như vậy, đừng nói là cô sắp gả cho người ta đấy chứ?” Trí tưởng tượng của Lộc Hùng thực sự phong phú đến mức cảnh giới của lão đại.