“Khụ khụ khụ!” Ba người đàn ông đồng thanh ho khan, mặt mũi đều đỏ cả lên.
Triệu Húc Hàn còn đỏ rực cả cổ, đáy lòng như đang gợn sóng. Thì ra là cô thích anh chạm vào người cô. Nghĩ đến chuyện này, thân thể của anh lại bắt đầu nóng lên.
Trong lòng Cố Cửu vô cùng chua chát, cảm giác ghanh tỵ, tại sao anh ấy không có một cô bạn gái đáng yêu vậy nhỉ?
“Tiểu Nguyệt, em, em đừng nói linh tinh.” Triệu Húc Hàn thực sự không thể ngăn cản được lời nói chủ động và nhiệt tình của Kỷ Hi Nguyệt như vừa rồi, hại anh cứ miên man tưởng tượng trong đầu.
“Ủa!” Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó gãi gãi đầu, “Oh, thì không phải nói sự thật người khác có thể hiểu được bệnh tình của mình sao? Nhưng tại sao em lại mất trí nhớ nhỉ? Không thể nào.”
Trương Hành cũng chau mày nhìn cô: “Kỷ tiểu thư, có phải sâu trong nội tâm của cô rất sợ anh Triệu không? Anh ấy từng dùng sức mạnh để cưỡng ép cô đúng không?”
Sắc mặt của Triệu Húc Hàn lập tức tái đi, Cố Cửu cũng nhìn anh với đôi mắt căm phẫn.
Đúng là mặt người dạ thú! Phải chi lúc đấy có anh ấy ở đó là tốt rồi, có thể ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ thì bây giờ Kỷ Hi Nguyệt đã là bạn gái của anh ấy.
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, trong đầu cố nhớ về cái đêm trước khi trọng sinh.
Đúng là trước khi xảy ra đêm đó, cô không hề sợ Triệu Húc Hàn. Bởi vì cô rất hay chửi anh, chống đối anh. Bởi vì cô thích Triệu Vân Sâm nên bản thân rất hèn hạ, với Triệu Húc Hàn chỉ có thù hằn, nhưng không phải sợ sệt.
Nhưng đêm đó Triệu Húc Hàn hệt như một con thú hoang xé nát cô ra, sau đó nhốt cô vào căn phòng tối tăm, đoạn ký ức đó khiến nội tâm của cô vô cùng kinh hãi.
Nhưng bây giờ cô đã trọng sinh rồi, lý ra phải không còn cảm giác sợ hãi đó mới đúng, bởi vì cô biết Triệu Húc Hàn đối xử với cô rất tốt, còn cô cũng muốn ở bên anh để báo đáp ân tình.
Ba người đàn ông thấy Kỷ Hi Nguyệt đang vắt óc suy nghĩ, khuôn mặt xinh đẹp dần trở nên trắng bệch, có lẽ vấn đề này là nỗi đau thầm kín của cô.
“Kỷ tiểu thư?” Trương Hành gọi một tiếng.
“A!” Kỷ Hi
Nguyệt liền ngẩng đầu lên, sau đó có chút lúng túng nhìn Triệu Húc Hàn, “Sợ, tôi, tôi hơi sợ anh Hàn. Nhưng bây giờ anh Hàn đối xử với tôi tốt như vậy, tôi không còn thấy sợ anh ấy nữa.”
Triệu Húc Hàn rất căng thẳng, đặc biệt là lúc cô nhìn anh. Anh thật sự sợ hãi khi nhìn thấy cô hoảng sợ, ánh mắt giống hệt như đang nhìn thấy ma quỷ.
“Sâu trong nội tâm của cô có phải rất bài xích sự đụng chạm của anh ấy không?” Trương Hành lại hỏi.
“Không, không phải. Chỉ là đêm đó, đêm đó, tôi, tôi…” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt hiểu rất rõ, mọi thứ đều đã qua, cô cũng đã trọng sinh, vậy thì hà cớ còn phải sợ hãi?
Nhưng không biết tại sao vừa nghĩ đến đêm đó, trong đầu cô lại hiện về đoạn ký ức của kiếp trước.
Cho dù cô nói bản thân không sợ, nhưng sắc mặt tái nhợt và khóe môi run cầm cập đã làm cho ba người đàn ông nhận ra chuyện đêm đó đã đả kích rất lớn đến cô, dường như còn phá hủy đi ý chí của cô, khiến cô không thể kiểm soát được bản thân.
Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang nghĩ về cái đêm mà cô được tái sinh, khi tỉnh dậy thì cảnh tượng đau đớn nhất đã qua, cho nên kiếp này cô đâu phải tự mình trải qua sự thô bạo đó của Triệu Húc Hàn.
Lẽ nào vì kiếp trước quá kinh khủng, nên ngay cả thời điểm trọng sinh cũng không làm cô mất đi đoạn ký ức đau khổ đó?
Nhưng cho dù trọng sinh xong có trải qua đau đớn hay không thì cảnh tượng đêm đó ở kiếp trước vẫn in hằn trong trí nhớ của cô.
Chỉ là cô đã biết Triệu Húc Hàn vẫn luôn đối xử tốt với cô, là do bản thân cô ngu ngốc tìm đường chết nên mới xảy ra chuyện đêm đó. Thật ra lỗi lầm cũng không phải ở Triệu Húc Hàn. Gặp ai mà chẳng nổi giận chứ?
Với lại ba năm qua cô mắng chửi anh như vậy, lời nói khó nghe thâm độc nào cô cũng từng nói ra, cho nên sau khi trọng sinh cô đã tha thứ cho anh.
Mọi thứ đều là do cô tự tạo nghiệp mà ra.