“Bây giờ em đang là Vương Nguyệt, phóng viên của bộ phận tin tức đài truyền hình Cảnh Long.” Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt với anh ấy.
Tiền Giang Thành sửng sốt, sau đó gật đầu, nói: “Anh không hề buôn bán m.a tú.y, càng không có chuyện bỏ m.a tú.y hại anh em của mình!”
Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt lại, hỏi: “Thật không? Anh hoàn toàn không biết gì? Anh nghĩ lại cho kỹ đi. Chỉ có nói thật thì những người quan tâm anh mới giúp anh được thôi. Tuyệt đối đừng nói dối!”
Tiền Giang Thành nhìn vào mắt Kỷ Hi Nguyệt, nghiêm túc gật đầu: “Anh thề, anh thật sự không biết gì cả. Anh chưa từng chạm vào bất kỳ loại m.a tú.y nào. Nếu anh nói dối, gia đình anh sẽ không được sống yên ổn! Em biết rồi đấy, anh không bao giờ lấy bố mẹ ra để thề độc, nên em phải tin anh, anh thật sự không biết.”
Tiền Giang Thành cũng vô cùng nghiêm túc trả lời.
Kỷ Hi Nguyệt thở phào một hơi: “Được, em hiểu rồi. Anh yên tâm đi. Nếu anh đã không biết sự tình thì sẽ không có chuyện gì đâu. Bố mẹ anh cũng sẽ thở phào nhẹ nhõm nữa.”
Tiền Giang Thanh liền gật đầu, hai mắt có chút đỏ hoe: “Mẹ anh vẫn khỏe chứ?”
“Vừa sáng ra dì ấy đã gọi điện thoại cho em, anh nói xem?” Kỷ Hi Nguyệt không khách khí đáp.
Tiền Giang Thành cúi thấp đầu, trong lòng rất khó chịu: “Anh thật sự quá ham chơi rồi.”
“Được rồi, bây giờ tự trách cũng không có tác dụng gì. Em muốn hỏi anh mấy câu hỏi, anh nhất định phải trả lời đúng sự thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt mở sổ ghi chép ra.
Tiền Giang Thành gật đầu: “Em hỏi đi.”
“Anh Thanh mà vừa nãy anh gọi là ai?” Câu hỏi của Kỷ Hi Nguyệt khiến cho đội trưởng Lý và Trần Khanh, bao gồm cả Liễu Đông và La Hi đứng đằng sau tấm gương đều sửng sốt.
Tiền Giang Thành cũng rất ngạc nhiên: “Anh Thanh? À, anh ta là Kiều Thanh, anh hai của Kiều Mộc. Kiều Mộc là bạn của anh. Kiều Thanh lớn hơn tụi anh ba tuổi.”
“Ồ. Anh ta làm gì?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.
Liễu Đông có chút sầu não: “Em hỏi anh ta làm gì? Lẽ nào anh ta cũng có liên quan đến cái chết của Bạch Sơn? Tối qua anh ta đâu có xuất hiện ở đó.”
“Kêu anh trả lời thì anh trả lời đi!” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói.
Tiền Giang Thành cười khổ, đáp: “Anh cũng không biết anh ta làm gì. Hình như mở công
ty buôn bán gì đấy.”
“Hai anh em của anh tên gì?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi tiếp.
“Một người tên là Kiều Mộc, một người tên là Trâu Gia Vệ. Bọn anh đều là bạn đại học, chơi với nhau rất tốt, còn có Bạch Sơn nữa, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện.” Tiền Giang Thành thở dài. Nghĩ đến Bạch Sơn là anh ấy lại đau lòng.
“Anh có nghĩ Kiều Mộc và Trâu Gia Vệ đi mua m.a tú.y cho bọn anh dùng không?”
“Không thể nào. Bọn anh đều phản đối mấy chuyện này, và anh cũng chưa bao giờ chạm vào thứ này. Có biết bao nhiêu thước phim tuyên truyền như vậy, nếu anh còn đi ăn thứ này thì anh đúng là não tàn ngu ngốc rồi.” Tiền Giang Thanh liền lắc đầu.
“Đó là anh thôi. Anh có dám bảo đảm hai người kia cũng không làm không?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày nói.
Tiền Giang Thành sửng sốt, lát sau đáp: “Trâu Gia Vệ sẽ không đâu, bởi vì tính cách của cậu ấy rất hướng nội, ít nói chuyện và tiếp xúc, làm sao có thể đi tìm con buôn m.a tú.y để làm ra chuyện đó được? Huống hồ, chỉ có anh kêu cậu ấy ra ngoài chơi cậu ấy mới chịu ra, chứ bình thường đều chết dí trong nhà.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, rất hài lòng với câu trả lời của anh ấy. Sau đó cô hỏi tiếp: “Vậy anh cảm thấy Kiều Mộc có khả năng hơn đúng không?”
Tiền Giang Thành rất rối rắm: “Anh, anh cũng không biết nữa. Nhìn dáng vẻ của cậu ta thì không phải người sẽ làm ra chuyện này. Nhưng anh không dám chắc chắn, vì từ lúc cậu ta bị bắt vào đây vẫn luôn trong tình trạng lo lắng, còn luôn miệng kêu gào muốn gọi điện thoại cho anh trai của cậu ta.”
“Ồ? Anh cũng cảm thấy không bình thường?” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng, câu trả lời rất chân thật và sống động.
Tiền Giang Thành lắc đầu: “Bình thường Kiều Mộc rất bình tĩnh, nhưng tối qua không biết có phải bị hoảng sợ không mà phản ứng có chút thái quá. Có lẽ cái chết của Bạch Sơn đã làm cậu ấy sợ hãi cũng nên.”