“Bố à, thực ra thì, e hèm, con cũng có có chút hứng thú với anh ấy. Mọi người cũng thấy rồi đấy, Triệu chủ nhân đẹp trai vậy mà, haha.” Kỷ Hi Nguyệt cười xòa.
Ba người già đều trố mắt không dám tin. Tiền Giang Thành liền nói: “Tiểu Nguyệt, không phải bệnh cũ của em lại tái phát đấy chứ?”
“Bệnh cũ gì?” Kỷ Hi Nguyệt mất một lúc mới có phản ứng lại.
“Bệnh mê trai đấy. Trước đây em theo đuổi Triệu Vân Sâm còn gì? Lẽ nào lần này đổi sang học trưởng Triệu?” Tiền Giang Thành khinh thường cô.
Kỷ Hi Nguyệt gãi gãi đầu, thấy khuôn mặt của Kỷ Thượng Hải đã tối sầm, cô đành cười khan đáp: “Không, làm gì khoa trương thế. Chỉ là lúc ở bên anh ấy thì cảm giác khá thoải mái thôi. Giờ em cũng không còn nhỏ nữa, muốn thử yêu đương vài lần để sau này không bị thiệt. Bố, mà bố cứ lo lắng chuyện gì vậy?”
“Ý của con là con thích Triệu Húc Hàn, chứ không phải cậu ta thích con?” Kỷ Thượng Hải có chút nghẹt thở.
“Khụ khụ, có lẽ anh ấy cũng khá hứng thú với con đấy.” Kỷ Hi Nguyệt ngốc nghếch gãi đầu.
“Khá hứng thú? Theo anh thấy thì không chỉ khá hứng thú đâu. Trong sàn nhảy anh ta luôn che chắn cho em. Vừa mới xảy ra chuyện là đã ôm em chạy mất dạng, rất bảo vệ em luôn đấy.”
Tiền Giang Thành chép miệng nói. Mặc dù lúc đó anh ấy đang bị hoảng sợ, nhưng vẫn kịp nhìn thấy cảnh này.
Mặt Kỷ Hi Nguyệt nhất thời nóng lên. Còn ánh mắt Kỷ Thượng Hải lúc này đã đông lại: “Còn không thừa nhận yêu đương?”
“Bố, thì tụi con vẫn chưa xác nhận mối quan hệ mà? Anh ấy không nói, lẽ nào con tự mình đa tình nhận là đang yêu?”
“Vậy cậu ta tính cả đời này không nói, chỉ đùa giỡn với con, con cũng cam lòng luôn à?” Kỷ Thượng Hải tức giận đập mạnh đôi đũa lên bàn.
“Lão Kỷ, anh đừng nóng. Chuyện của mấy đứa trẻ anh can dự làm gì. Tiểu Nguyệt thông minh như vậy, con bé ắt tự có chừng mực.” Tiền Vạn Hào vội vàng an ủi Kỷ Thượng Hải.
“Có chừng mực?” Kỷ Thượng Hải lớn tiếng, “Nếu nó có chừng mực thì đã không dây dưa vào Triệu Húc Hàn. Nếu nó có chừng mực thì gặp nguy hiểm đã không lao vào như vậy. Tôi, tôi sớm muộn gì cũng bị nó chọc tức mà chết thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt bỗng chốc đau lòng, vội vàng chạy tới sau lưng Kỷ Thượng Hải, dùng hai tay giúp ông
xoa bóp vai.
Rồi đáng thương nói: “Bố, trước đây con qua lại với Triệu Vân Sâm cũng không thấy bố phản đối như vậy. Tại sao lần này bố lại phản đối Triệu Húc Hàn như vậy? Nếu so về nhân phẩm thì Triệu Húc Hàn còn tốt hơn vạn lần Triệu Vân Sâm ấy chứ.”
Kỷ Thượng Hải được cô xoa bóp vai, trong lòng cũng thoải mái hơn hẳn.
“Đó là vì hồi trước con còn nhỏ, sớm muộn gì cũng chia tay với Triệu Vân Sâm. Với lại thời đó con phản nghịch không hiểu chuyện, bố có ngăn cản cũng chẳng được. Khó khăn lắm mới đợi được ngày con nhìn rõ vấn đề mà hồi tâm chuyển ý, sao bây giờ lại quay sang dính líu với Triệu Húc Hàn rồi?”
Kỷ Thượng Hải thở dài. Tiền Giang Thành vội chen vào: “Bác Kỷ, thực ra học trưởng Triệu rất ưu tú, bác cũng đâu cần phải phản đối như vậy?”
“Chuyện cậu ta ưu tú là tất nhiên, nếu không sao ngồi lên được vị trí chủ nhân của Triệu gia? Chỉ là Triệu gia quá thần bí. Bác còn nghe được rất nhiều lời đồn. Triệu gia thực sự không đơn giản như vậy đâu. Bác sợ Tiểu Nguyệt sẽ gặp nguy hiểm!” Kỷ Thượng Hải phiền não nói.
“Bố, con sẽ tự cẩn thận mà, anh ấy cũng sẽ bảo vệ con nữa.” Kỷ Hi Nguyệt lại mếu máo.
“Hừ, con xem con đi, còn nói không yêu nhau? Mở miệng ra là toàn nhắc đến cậu ta!” Kỷ Thượng Hải tức tối. Con gái bảo bối của mình lại đi bảo vệ người đàn ông khác, người làm bố như ông sao lại không ghen tị cho được?
“Haha, bố, bố đừng cố chấp như vậy nữa mà. Nếu anh ấy không tốt thì bọn con đã sớm chia tay rồi. Con năm nay mới hai mốt, cho dù có yêu đương thêm vài năm nữa cũng còn kịp, ngay cả bố cũng đâu dám chắc là sau này con và anh ấy còn ở bên nhau đâu đúng không? Biết đâu không hợp rồi chia tay thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Con còn mạnh miệng? Lại còn đùa giỡn thôi? Tiểu Nguyệt, con, từ bao giờ con lại có suy nghĩ như vậy thế hả?” Kỷ Thượng Hải thảng thốt.