Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Vô Cốt Oán Hận


trước sau

Kỷ Hi Nguyệt nhún vai nói một cách ngây thơ: “Không phải tôi là lần đầu tiên sao. Chưa quen mà. Bây giờ bắt đầu đi!”

Nói rồi cô bước tới chỗ trống trên tấm thảm mà Vô Cốt đang đứng.

“Cô cho rằng vừa bắt đầu là đã dạy cô chiêu thức rồi sao? Cơ thể của cô không hề có độ dẻo dai, cả người đều là hơi thở của đại tiểu thư được chiều chuộng. Vì vậy phải luyện tập công năng, rèn luyện cơ thể,cải thiện sức khỏe để tạo một nền tảng vũng chắc trước.” Vô Cốt lạnh lùng bắt đầu giảng dạy.

“Oh!” Kỷ hi Nguyệt chép miệng, người phụ nữ này muốn hành chết cô đây mà.

“Theo tôi khởi động và duỗi căng người trước!” Vô Cốt nói xong liền thực hiện tư thế.

Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng làm theo. Chỉ là dù sao cô cũng không phải tuýp người thường xuyên tập thể dục thể thao, tư thế không chuẩn nên chỉ kiên trì được một lúc, nhưng yêu cầu của Vô cốt rất khắc khe.

Vì vậy sau đó toàn là tiếng hét giận dữ của Vô Cốt và cơ thể của Kỷ Hi Nguyệt không ngừng bị hành hạ, làm cho cô cứ liên tục la oai oái.

Người phụ nữ này nhất định là dùng việc công trả thù riêng. Có cần phải lôi kéo kịch liệt, áp sát mạnh mẽ vậy không. Cô cảm giác chân tay cô muốn gãy cả luôn rồi.

“Đại tiểu thư, chút khổ cực này mà cô cũng không chịu được thì làm sao đứng bên cạnh cậu chủ đây!” Vô Cốt nhìn bộ dạng thảm hại của Kỷ Hi Nguyệt mà lòng hả hê không ít.

“Vô Cốt, tôi thấy hình như cô không muốn tôi đứng bên cạnh cậu chủ của cô đúng không!” kỶ Hi Nguyệt nói một cách dứt khoát.

Đôi mắt Vô Cốt lập tức nheo lại, sau đó khóe miệng lạnh lùng hừ một tiếng: “Là cô không có tư cách đứng bên cạnh cậu chủ. Nếu cô muốn đứng bên cạnh cậu chủ thì tối thiểu bản lĩnh của cô phải vượt qua tôi, nếu không đừng trách những người cấp dưới như chúng tôi coi thường!”

Kỷ Hi Nguyệt thở hắt ra một hơi, cô biết Vô Cốt nói không sai. Nếu bản thân muốn trở thành người phụ nữ của Triệu Húc Hàn thì phải có bản lĩnh khiến cấp dưới của anh tôn trọng mới được, nếu không cô sẽ làm mất mặt mũi của đại ma vương.

Kiếp trước cô làm xấu mặt của đại ma vương, lần này được tái sinh, cô nhất định sẽ không để anh thất vọng nữa.

Nghĩ đến đây, mặc dù bộ dạng sắp muốn gục ngã, mồ hôi đầm đìa nhưng cô lập tức vực dậy tinh thần, nghiến răng nghiến lời tiếp tục tập luyện theo Vô Cốt.

Triệu Húc Hàn đánh xong quyền, sau đó cầm bình tưới hoa chậm rãi tưới nước cho phong lan, tự tay chăm sóc những giống hoa quý hiếm này, thỉnh thoảng liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

Anh phát hiện trên mặt người
phụ nữ nhỏ bé này nhễ nhại mồ hôi, biểu cảm hết sức quái dị, nhưng nhiều nhất là đau khổ và trong miệng liên tục la hét, tuy vậy cô vẫn không giậm chân tại chỗ và bỏ cuộc.

Điều này khiến ánh mắt lạnh nhạt của anh có chút ấm áp, người phụ nữ này thực sự thay đổi quá lớn.

Nếu là trước đây thì cô đã sớm tức giận và quay đầu bỏ đi, cũng có thể là xông lên đánh nhau với Vô Cốt. Song nếu đánh nhau, cô đương nhiên không phải là đối thủ của Vô Cốt, nhưng anh có thể đoán được là cô sẽ không thừa nhận thất bại, sống chết gì cũng lao vào, không bị Vô Cốt đánh cho tơi tả là không bỏ cuộc.

Bởi vì trước đây cô say xỉn đánh nhau cũng có bộ dạng như vậy, cho dù có thua cô cũng dồn hết sức lực không bỏ cuộc.

Vô Cốt thỉnh thoảnh nhìn qua Triệu Húc Hàn thì thấy cậu chủ đang nhìn Kỷ Hi Nguyệt, ánh mắt đó rõ ràng là dịu dàng hơn rất nhiều so với khi nhìn cô ta, trong lòng Vô Cốt bỗng cảm thấy chênh vênh.

Cô ta đá thẳng vào một chân của Kỷ Hi Nguyệt khi cô đang đứng thế tấn không chuẩn.

“A!” Kỷ Hi Nguyệt hết lên đau đớn, cả người ngã xuống đất, đột nhiên tức giận nhìn về phía Vô Cốt: “Cô đá tôi làm gì!”

“Tư thế của cô không chuẩn! Còn không biết xấu hổ là la lối cái gì!” Vô Cốt cũng rất đanh đá, hoàn toàn không chịu lếp vế.

“Cô! Tôi cũng chỉ mới tập luyện ngày đầu tiên. Cô có dám chắc với tôi là cô đạt tiêu chuẩn từ ngày đầu tiên không. Nếu trong phút chốc mà tôi thành công thì còn cần cô đến đây huấn luyện làm cái quái gì! Với lại cô đâu cần phải đá mạnh vậy chứ!” Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên nổi giận.

Vô Cốt sửng sờ, cõ lẽ là không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại nổi điên mắng người, nhìn dáng vẻ hai mắt long lên sòng sọc của cô, khóe miệng cô ta nở ra một nụ cười lạnh: “Kỷ tiểu thư, là cậu chủ muốn tôi đưa ra yêu cầu nghiêm khắc với cô. Bộ cô nghĩ tôi muốn dạy cô sao?”

“Không muốn thì cút xéo! Tôi không hề muốn cô dạy. Có ngon thì cô đi tìm cậu chủ của cô mà phân bua!” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói, sau đó cô quay đầu bỏ đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện