Kiều Thanh đưa mắt quan sát mấy cái camera, sau đó nói: “Có thể sang bên cạnh nói chuyện được không?”
Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt, cuối cùng vẫn cùng anh ta bước đến bồn hoa bên cạnh để không cản cửa ra vào, nhưng vẫn trong vòng giám sát của camera.
Hai người bảo vệ có chút căng thẳng, tư thế đã chuẩn bị sẵn sàng, còn báo với phòng giám sát, chỉ cần Kiều Thanh làm hại Vương Nguyệt là bọn họ sẽ xông ra ngay.
“Kiều Thanh, sao anh không đi giúp em trai của anh kiện tụng mà đến tìm tôi làm gì? Tôi chỉ là một phóng viên tin tức thôi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, nhíu mày nói.
Kiều Thanh liền đáp: “Tôi biết cô rất có tài ăn nói, nên mới làm cho em trai của tôi sập bẫy, nhưng tại sao cô lại nói tôi cũng buôn lậu m.a tú.y?”
“Lẽ nào anh không phải?” Vương Nguyệt khoanh tay trước ngực, ba lô đã được cô chuyển ra sau lưng.
“Cô đừng ngậm máu phun người, tôi không hề làm chuyện đó!” Kiều Thanh tức đến tái mặt.
“Chính mắt tôi đã từng nhìn thấy anh bán m.a tú.y mềm* trong hộp đêm, chẳng qua là tôi không giữ lại bằng chứng thôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ làm như không thấy. Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, cười lạnh.
(M.a tú.y mềm: dùng để chỉ cần sa, thuốc lắc và methamphetamine(m.a tú.y đá), vv, những loại có ít tính độc hại hơn. Tuy nhiên, nếu sử dụng loại này trong thời gian dài sẽ gặp các triệu chứng như tim đập nhanh, teo não, có thể gây tử vong cho những người có thể lực kém, nhất là những người có chức năng tim, thận kém.Ở Trung Quốc còn được gọi là ‘M.a tú.y mới’. Còn những loại như he.roin hay cocaine là những loại có tính độc hại mạnh hơn, dễ dẫn đến tử vong ngay nếu dùng quá liều – nguồn: Baidu.)Kiều Thanh tức tối nói: “Cô nói bậy, tôi không có.”
“Có hay không thì tự anh hiểu. Chắc anh không đến tìm tôi vì chuyện này đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt không muốn đứng đây dây dưa với anh ta.
Sắc mặt của Kiều Thanh rất khó coi: “Tôi chỉ muốn cô đừng nói lung tung nữa. Với lại tôi cũng chưa bao giờ làm mấy chuyện đó. Tốt nhất là cô nên nói lại với đội trưởng Lý, đừng giám sát mọi thứ của tôi nữa!”
“Haiz, chuyện này đâu phải tôi nói là được. Có thể đội trưởng Lý cũng cảm thấy anh có vấn đề thì sao? Huống hồ, anh nói anh không làm, vậy thì m.a tú.y trên tay của Kiều Mộc lấy ở đâu ra?”
Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Kiều Mộc đã thú nhận là anh đưa cho anh ta rồi! Giờ anh đến tìm tôi nói mấy chuyện này có phải sai người rồi không? Với lại, nếu thật sự không làm thì anh có gì mà phải sợ?”
Kiều Thanh tức đến phát run. Anh ta không ngờ kẻ quái gở Vương Nguyệt này lại khó
đối phó như vậy.
“Vương Nguyệt, nếu cô đã nhận định tôi là tội phạm m.a tú.y, thì có lẽ cô cũng không phải là người tốt lành gì.” Ánh mắt Kiều Thanh lộ ra tia sát khí.
“Kiều Thanh, anh đang uy hiếp tôi đấy à?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Anh không biết là chuyện này chẳng khác gì không đánh cũng tự khai sao? Loại người như anh đã làm hại biết bao nhiêu thanh niên vô tội, với tư cách là một phóng viên tin tức xã hội, anh cảm thấy một khi tôi biết sự tình rồi có khai báo không?”
“Tôi khuyên anh, nếu muốn Kiều Gia của anh không bị tuyệt hậu thì đi tự thú đi!” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì xoay người rời đi.
Kiều Thanh nhìn theo bóng lưng của Vương Nguyệt, sát khí trong ánh mắt càng thêm dày đặc. Đúng lúc này La Hi bất chợt xuất hiện bên cạnh Vương Nguyệt và trừng mắt nhìn anh ta. Ánh mắt của La Hi khiến cho máu huyết của anh ta lập tức đông lại.
Tên vệ sĩ này sao lại đáng ghờm thế nhỉ? Chỉ cần liếc mắt là đã khiến người khác nghẹt thở.
Để bảo vệ cho một phóng viên tin tức như Vương Nguyệt, đài truyền hình Cảng Long còn mướn hẳn một vệ sĩ hùng hậu như vậy sao?
Anh ta nhớ lại cảnh bản thân gần như bị La Hi ném thẳng ra khỏi đồn cảnh sát, thực lực đó anh ta hoàn toàn không thể so sánh được. Có điều là không ngờ một người đàn ông đáng sợ như vậy lại làm vệ sĩ riêng của Vương Nguyệt.
Nguyên nhân Kiều Thanh đến tìm Vương Nguyệt là bởi vì mấy hôm nay anh ta bị cảnh sát theo dõi đến sứt đầu mẻ trán. Công ty thương mại của anh ta cũng bị kiểm tra rất sát sao. Ngay cả nhật ký cuộc gọi hay kết giao với bạn bè gì đấy cũng bị điều tra không sót thứ gì.
Cũng may là anh ta không bốc đồng và vẫn luôn cẩn thận. Nhưng bị quấy rối như thế này cũng không phải là cách. Với lại, anh ta nghĩ không ra vì sao cô lại quả quyết anh ta là buôn lậu m.a tú.y, cho nên mới đến đây để hỏi cho rõ.
Nếu Vương Nguyệt dễ nói chuyện, biết đâu có thể khiến đội trưởng Lý ngừng theo dõi anh ta, nhưng ngặt nỗi kẻ lập dị xấu xí này lại là một người rất cứng đầu.
Kiều Thanh nheo mắt, nhìn theo Vương Nguyệt và La Hi đến tận khi họ vào đài truyền hình mới xoay người rời đi.