Trên xe của Cố Cửu, Cố Cửu và Kỷ Hi Nguyệt ngồi phía sau. Vô Cốt lái xe, gương mặt vẫn lạnh lùng như băng.
“Tiểu Nguyệt, sao cô tìm được Trần Á Nam vậy? Trước đây cứ nghe cô nhắc mãi đến nam sinh này, không ngờ cô thật sự đã tìm được cậu ấy.” Cố Cửu cười nói.
“Haha, vốn dĩ là hôm nay tôi đang gặp xui xẻo, đến trường để nghe giáo sư giáo huấn, không ngờ lại gặp được cảnh Trần Á Nam bị ba tên nam sinh ức hiếp, thế là tôi liền ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ để dễ dàng ký được hợp đồng với cậu ấy. Cố thiếu, đây là cây hái ra tiền đấy, chúng ta nhất định phải đào tạo cho tốt vào.”
Cố Cửu nhìn dáng vẻ giảo hoạt của cô, nói: “Cô chắc chắn thế cơ à? Hay là thấy cậu ấy đẹp trai?”
“Đẹp hay không đẹp anh cũng nhìn thấy rồi đấy. Ngôi sao nam đẹp trai thì có mà đầy, nhưng quan trọng có mấy người được nổi tiếng? Để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khán giả càng hiếm hơn, nhưng Trần Á Nam thì lại hoàn toàn khác. Trên người cậu ấy có một loại khí chất khiến khán giả yêu thích, cho nên chắc chắn sẽ nổi tiếng rầm rộ.”
“Sao tôi không nhìn ra cậu ấy có khí chất khiến khán giả yêu thích nhỉ?” Cố Cửu phì cười.
“Đó là do mắt anh bị mù thôi.” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường anh ấy.
Cố Cửu dở khóc dở cười. Người phụ nữ này đúng là độc mồm độc miệng.
“Gần đây với Hàn thiếu thế nào rồi? Nghe nói bọn cô cãi nhau à?” Cố Cửu có nghe ngóng được chút tin tức.
“Ai nói đấy? Chúng tôi chỉ đang tán tỉnh nhau thôi, ồn ào chút cho có thi vị ấy mà. Trưa nay tôi còn ăn với anh ấy bữa trưa tình yêu nữa, làm gì có chuyện cãi nhau. Tôi cũng đâu rãnh rỗi mà đi cãi nhau.”
“Với cái miệng của cô thì Hàn thiếu chắc chắn không phải là đối thủ rồi, nhưng các cô không có chuyện gì thì tốt.” Cố Cửu âm thầm thở dài trong lòng, sau đó nói: “Chữa bệnh tới đâu rồi?”
“Bệnh gì mà chữa? À, anh nói chuyện ấy à? Vẫn chưa nữa, nhưng tối nay đang vui, chắc thử chút xem sao. Dù sao ngày mốt anh Hàn cũng phải đi rồi.”
“Hàn thiếu đi công tác à?” Cố Cửu không hề hay biết.
“Phải, đi Pháp để gặp Úy Mẫn Nhi.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói.
Vẻ mặt của Cố Cửu
trở nên trịnh trọng: “Tiểu Nguyệt, cô đừng nghĩ linh tinh, Hàn thiếu và Úy Mẫn Nhi không có khả năng đâu. Thứ gì cậu ấy đã không thích, bất cứ ai cũng không ép buộc được. Chẳng qua là thủ đoạn của Úy Mẫn Nhi quá cao minh, chỉ sợ là sẽ khiến cho chú út của Hàn thiếu khống chế Hàn thiếu thôi.”
“Haha, anh biết rõ thật đấy. Tôi cũng nghĩ như vậy. Thực ra tôi chẳng so đo gì với Úy Mẫn Nhi cả. Là của tôi thì có trốn thế nào cũng không thoát, không phải là của tôi thì có cưỡng cầu cũng vô dụng.” Kỷ Hi Nguyệt hào sảng nói.
“Xì, tới lúc Hàn thiếu không cần cô nữa cô lại khóc cho xem.” Cố Cửu thấy cô tự phụ thì rất gai mắt, muốn chọc cho cô tức chơi.
“Haha, sẽ không đâu. Sáng nay anh ấy còn nói là cả đời này cũng không bỏ tôi nữa mà.” Lúc Kỷ Hi Nguyệt nói câu này còn len lén liếc nhìn Vô Cốt.
Bởi vì trên trường đi Vô Cốt cứ nhìn vào kính chiếu hậu để quan sát cô, sự khó chịu và phẫn nộ trong ánh mắt đó thật sự không hề giảm bớt qua thời gian.
Nếu đã như vậy, Kỷ Hi Nguyệt cũng không tiếc công sức để kích động cô ta một chút cho vui.
“Thật sao? Xem ra vị trí chủ mẫu của Triệu gia cô vẫn còn hy vọng nhỉ. Thế thì cô phải cố gắng hơn nữa.” Trong lòng Cố Cửu có chút chua xót.
“Tôi hiểu mà. Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười, “Cố thiếu, anh cũng tranh thủ kiếm bạn gái được rồi. Mẹ anh lo lắng muốn chết rồi đấy.”
“Khụ khụ, cô đừng học theo mẹ tôi mà giục tôi nữa. Chuyện này dù sao cũng phải tùy vào hai bên. Bây giờ tôi phải tận lực phát triển Húc Nguyệt, đợi tới khi chúng ta kiếm được nhiều tiền rồi còn sợ gì không tìm được phụ nữ nữa.” Cố Cửu tự mãn.
“Được được được, chỉ cần yêu cầu của anh không quá cao, dĩ nhiên không thành vấn đề.”
Chẳng mấy chốc xe đã đến khu dân cư Phong Nhã. Kỷ Hi Nguyệt xuống xe ở cổng ra vào, sau đó Vô Cốt và Cố Cửu rời đi.