Thoáng chốc, Kỷ Hi Nguyệt đã nghiệm ra được rất nhiều chuyện. Cô đã hiểu vì sao mà kiếp trước vụ án này nhiều người chết như vậy, khó điều tra và phá án đến thế. Đó là vì có nội ứng, hơn nữa còn ngồi ở vị trí quan trọng.
“Trưởng phòng Kim, vị này là Vương Nguyệt. Vụ án lần này đều nhờ cả vào cô ấy. Đây là người mà anh cứ luôn miệng muốn gặp đấy.” Lý Đỉnh ngồi đối diện với trưởng phòng Kim.
Ánh mắt sắc bén của trưởng phòng Kim nhìn về hướng Vương Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt tuy đã cố gắng gượng cười, nhưng cô biết biểu cảm của mình lúc này rất cứng nhắc. Thực sự là cô quá bất ngờ.
“Thì ra cô chính là Vương Nguyệt? Chào cô, nghe danh đã lâu. Cô là phúc tinh của cảnh sát chúng tôi đấy.” Trưởng phòng Kim vươn tay ra.
“Nào cò nào có, trưởng phòng Kim khách sáo rồi.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đưa tay ra bắt tay với ông ta, phát hiện bàn tay của ông ta rất lớn, vừa mới siết vào đã có cảm giác rất kinh hãi.
“Vị này là?” Trưởng phòng Kim nhìn Tiền Giang Thành.
“Vị này là Tiền Giang Thành, là bạn tốt của Kiều Mộc. Lần này cậu ấy bị Kiều Thanh uy hiếp, cho nên tới báo án.” Lý Đỉnh liền đáp.
“Tên Kiều Thanh này còn dám uy hiếp ư?” Trương phòng Kim hiển nhiên nắm rất rõ vụ án, “Chàng trai, cậu có bằng chứng không? Chỉ cần có bằng chứng, lúc nào cũng có thể mời hắn lên uống trà.”
Tiền Giang Thành khẽ lắc đầu, cười khổ nói: “Không có ạ. Anh ta đến đánh cho cháu một trận, sau đó cảnh cáo cháu mấy câu rồi bỏ đi. Cháu trở tay không kịp.”
“Tên này đúng là xảo quyệt. Chàng trai, lần sau nếu còn xảy ra chuyện này, cậu phải bình tĩnh và ổn định hắn lại, tốt nhất là lấy được một số bằng chứng như video hay bút ghi âm, nếu không, với sự lươn lẹo của đám luật sư bọn họ, chúng ta sẽ không chiếm được ưu thế.”
Nhìn vẻ mặt vô cùng phẫn nộ của trưởng phòng Kim, trong lòng Kỷ Hi Nguyệt càng cảm thấy kinh hãi.
Nếu hôm nay không biết, có lẽ cô sẽ không thể tưởng tượng được người như vậy lại là một tên máu lạnh điên cuồng, là kẻ đầu sỏ thứ hai cấu kết với bọn buôn lậu m.a tú.y.
Ông ta là cảnh sát nhân dân, là người đại diện cho chính nghĩa, phản bội như vậy quả là đáng xấu hổ, tội danh còn nặng hơn.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt vô cùng căm hận,
nhưng không thể biểu hiện ra ngoài mà còn buộc mình phải bình tĩnh lại.
“Vương Nguyệt, cô có chỗ nào không khỏe à? Sao sắc mặt lại kém thế kia?” Lý Đỉnh vô tình nhìn Kỷ Hi Nguyệt thì phát hiện cô có chút bất thường.
“Vừa nãy bụng tôi có hơi đau, chắc sáng nay ăn phải đồ hỏng, nhưng nhịn một chút chắc không sao.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng cười xòa. Ngay cả Lý Đỉnh cũng nhận ra cô bất thường, e là ban nãy lúc trưởng phòng Kim nhìn cô chằm chằm cũng đã nhận ra.
Hy vọng là ông ta không nhìn ra được điều gì.
Mọi người hàn huyên đôi chút về vụ án, trưởng phòng Kim nhìn Vương Nguyệt, cười nói: “Kỷ tiểu thư, thật không ngờ là cô lại làm phóng viên. Xem ra Kỷ tiểu thư rất thích công việc phóng viên này nhir.”
Kỷ Hi Nguyệt thầm thở dài trong lòng. Trưởng phòng Kim chắc chắn là đã biết rất rõ về thân phận của cô. Dù sao ông ta cũng ở trong đồn cảnh sát, đánh tiếng nghe ngóng một chút là sẽ biết được ngay.
“Vâng ạ. Bố tôi không cho tôi làm phóng viên, nhưng tôi lại quá thích công việc này, cho nên mới phải cải trang thành như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt cười khan.
“Khâm phục cô thật, tuổi còn trẻ mà đã làm tốt được như vậy. Chưa kể mấy vụ án trước đây của đồn cảnh sát nữa, đều là nhờ cô hỗ trợ mới phá án được đấy chứ. Tôi cũng phải học hỏi cô thêm mới được. Kỷ tiểu thư thật sự phá án bằng trực giác sao?”
Câu hỏi của trưởng phòng Kim khiến Kỷ Hi Nguyệt thầm run sợ. Có lẽ ông ta cũng đang sợ cô có trực giác ông ta là người xấu.
“Đương nhiên không phải ạ. Mặc dù đôi lúc trực giác có thể giúp ích, nhưng quan trọng vẫn phải dựa vào manh mối của vụ án. Tôi cũng cảm thấy trí tưởng tượng của mình khá phong phú, hoặc như cách nói của giáo sư Triều Hồng Cương thì đó là có chút cảm giác về khả năng phát họa chân dung tội phạm, nhưng thực ra không giấu gì mọi người, tôi cũng là đoán bừa thôi.”