Mọi người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, còn hết lời khen ngợi tay nghề nấu nướng của thím Lý.
“Tay nghề của thím Lý phải gọi là hảo hạng, ngang ngửa với cả đầu bếp năm sao. Nếu sau này phải rời xa thím Lý, con không biết phải sống thế nào đây.” Kỷ Hi Nguyệt liền quay sang làm nũng thím Lý.
“Nào có khoa trương như vậy. Nếu cô thích ăn thì tôi sẽ làm thường xuyên cho cô.” Ánh mắt của thím Lý cũng đầy sự cưng chiều.
Kỷ Thượng Hải cũng tranh thủ gật đầu: “Thím Lý, món thịt cừu xào thì là của thím thực sự rất tuyệt. Đó là món ăn ngon nhất mà tôi từng được nếm thử đấy.”
“Bố, thế là bố không biết rồi, thím Lý còn nhiều món sở trường lắm đấy!” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.
“Thật à? Thế thì con phải thường xuyên về nhà ăn cơm, dẫn thím Lý theo nữa, để bố cũng được hưởng ké.” Kỷ Thượng Hải đáp.
“Nhà anh có được ăn ké không?” Tiền Giang Thành tinh quái nói.
“Đúng đúng đúng, bọn dì cũng muốn ăn ké nữa. Thím Lý, thím không ghét bỏ chúng tôi đấy chứ?” Dì Dương cười nói.
Mặt thím Lý đỏ lên: “Thấy mọi người thích ăn như vậy, tôi vui mừng còn không kịp đấy chứ. Chỉ cần tiểu thư có thời gian rãnh thì tôi sẽ qua ngay.”
Kỷ Hi Nguyệt bật cười vui vẻ: “Thím Lý là đầu bếp chuyên dụng của con đấy.”
“Chứ không phải của Triệu Húc Hàn à?” Kỷ Thượng Hải móc mỉa.
“Bố này!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức đỏ mặt, đưa mắt nhìn mấy người Tiền Vạn Hào. Tiền Giang Thành trố mắt nói: “Anh, không phải anh đã bỏ lỡ gì rồi đấy chứ?”
“Anh thì biết cái quái gì!” Kỷ Hi Nguyệt bực bối liếc anh ấy.
“Tiểu Nguyệt! Oh wow! Em sống chung với học trưởng Triệu à?” Tiền Giang Thành quả nhiên rất thông minh.
Tiền Vạn Hào và dì Dương cũng tỏ ra kinh ngạc.
Thím Lý căng thẳng nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt vội vàng giải thích: “Aiya, không phải đâu. Con với Triệu Húc Hàn chỉ sống chung một căn hộ, nhưng ở hai phòng khác nhau. Mọi người đừng suy đoán linh tinh. Không tin thì mọi người có thể hỏi thím Lý xem. Con mà nói dối là Thiên Lôi đánh liền!”
“Vớ vẩn!” Kỷ Thượng Hải quát,“Thề thốt linh tinh gì đấy.”
“Bố, điều này chứng tỏ là con không hề nói dối. Thím
Lý, thím nói đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt ấm ức nói.
Thím Lý vội vàng gật đầu: “Tiểu thư không nói dối đâu. Cô ấy và cậu chủ đúng là đang sống trong cùng một căn hộ, nhưng ở hai phòng khác nhau. Vì ở bên đó khá thuận tiện, cách đài truyền hình rất gần, hơn nữa còn có phòng huấn luyện, đáp ứng được yêu cầu tập luyện của tiểu thư. Với lại, tiểu thư cũng rất thích đồ ăn do tôi nấu, thành ra cậu chủ mới kêu cô ấy chuyển qua bên đó. Dù sao đó cũng là căn hộ thông tầng, nên có rất nhiều phòng để trống. Anh Kỷ, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm nhé, tiểu thư là cô gái rất ngoan ngoãn.”
Sự bảo vệ của thím Lý khiến Kỷ Hi Nguyệt rất cảm động. Cô khẽ mếu máo nói Kỷ Thượng Hải: “Lời của thím Lý bố đủ tin rồi chứ? Với lại, cho dù con và Triệu Húc Hàn có ở chung phòng với nhau thì anh ấy cũng không ăn nằm gì với con đâu!”
“Con bé chiết tiệt kia, nói vớ vẩn gì đấy!” Kỷ Thượng Hải cầm đôi đũa khẽ vào đầu cô một cái. Sao ông lại sinh ra đứa con gái miệng mồm như bị bể thế nhỉ.
Kỷ Hi Nguyệt aiya một tiếng, than khóc với ông: “Bố, bố nhẹ thôi. Con nói thật mà.”
“Vậy chuyện các con yêu nhau đâu có sai đúng không?” Kỷ Thượng Hải bực bội nói.
“Chuyện này cũng vừa bắt đầu thôi mà, còn chưa đâu vào đâu cả. Hơn nữa con cũng rất ít khi gặp anh ấy.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi.
“Vừa mới bắt đầu mà đã sống chung với nhau, đúng là không ra thể thống gì.” Kỷ Thượng Hải tức giận nói.
Tiền Giang Thành đỡ lời: “Bác Kỷ, bây giờ người trẻ ai cũng vậy mà, với lại Tiểu Nguyệt tự có chừng mực, bác đừng trách cô ấy nữa.”
“Mấy đám trẻ các con đều vô lý như nhau.” Tiền Vạn Hạo khịt mũi ‘hừm’ con trai, “Sống chung là chuyện nhỏ, con còn đi hút m.a tú.y nữa cơ mà!”