Sau một hồi la hét thảm thiết, cuối cùng Châu Lê và bạn của cô ta cũng thoát được nanh vuốt của mấy tên bảo vệ. Hai người bọn họ sợ đến tái mặt, run rẩy không thôi.
Mấy tên bảo vệ cũng không đuổi theo, chỉ đứng nhìn hai người phụ nữ áo quần xộc xệch chạy trối chết mà bật cười hả hả.
“Mẹ kiếp, dáng dấp con nhỏ kia cũng ngon thật, ông mày véo thử hai bầu ngực mà tròn trịa phết.” Một tên bảo vừa nãy tóm được bầu ngực của cô bạn Châu Lê vẫn chưa đã thèm.
“Đúng đấy, ngoại hình nhìn cũng được mà không biết sao lại đắc tội với thiếu gia Vân Sâm nữa.”
“Thiếu gia Vân Sâm muốn phụ nữ dạng gì mà chẳng có. Hai cô ả này tính tình không ổn, đặc biệt là con nhỏ ôm ốm kia, ánh mắt rất chi là nham hiểm, vừa nhìn là đã biết không phải phường gì tốt đẹp.” Con nhỏ ôm ốm dĩ nhiên là Châu Lê.
“Đúng đấy, chẳng ra làm sao. Đắc tội với thiếu gia Vân Sâm là chán sống rồi.” Trong lúc mấy tên bảo vệ buôn dưa, bên trong quán bar vẫn đang ồn ào sôi nổi.
Đối với hành động bất ngờ của Triệu Vân Sâm, Kỷ Hi Nguyệt nãy giờ vẫn có chút hoảng loạn, cho nên phòng bao cũng trở nên rất yên ắng.
“Tiểu thư, thiếu gia Vân Sâm ra ngoài rồi, bây giờ có phải nên tranh thủ không?” Thím Lý vội nói.
Kỷ Hi Nguyệt hoàn hồn, lập tức đứng phắc dậy nhìn sang phòng bao bên cạnh. Nhóm người của Lý Mai đang chơi rất vui vẻ, Hứa Phượng và hai PR nam vẫn đang ở đó, bầu không khí khá sôi nổi.
Lý Mai còn bắt đầu ca hát, nhảy nhót, nhìn rất là kích tình.
Kỷ Hi Nguyệt gửi tin nhắn cho La Hi: “Chuẩn bị hành sự.”
Sau khi La Hi gửi đi một tin nhắn, hai người đàn ông to béo liền bước ra từ một phòng bao, tuổi tác khoảng tầm bốn mươi, mặt bóng bẩy dầu, nhìn qua có phần giống với mấy ông chủ lớn.
Kỷ Hi Nguyệt nói với thím Lý: “Cháu đi câu giờ với Triệu Vân Sâm đây.”
Nói xong cô ra khỏi cửa rồi đi về hướng nhà vệ sinh.
Quả nhiên trên đường đi đã gặp ngay Triệu Vân Sâm đang quay lại. Trông thấy Kỷ Hi Nguyệt, Triệu Vân Sâm lại tỏ ra sửng sốt.
“Hai người phụ nữ ban nãy là ai vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi trước.
Triệu Vân Sâm nghệt ra: “Tôi, tôi cũng đâu có biết. Đồ thần kinh ấy mà! Không đánh trúng em đấy chứ?”
Không biết sao Triệu Vân Sâm lại có
chút chột dạ. Chính bản thân cậu cũng không hiểu được hành động bất thường mà mình đã làm với Kỷ Hi Nguyệt tối nay. Rốt cuộc là cậu làm sao thế này?
“Không biết mà giúp cậu đánh tôi? Nếu không phải có An Hoa thì tôi đã bị chấn động não rồi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt bước vào chỗ đối diện phòng bao của bọn họ.
“Sao có thể? Đâu phải em không biết phòng thủ?” Triệu Vân Sâm ngoan ngoãn đi theo Kỷ Hi Nguyệt. Cậu cũng không biết vì sao lại muốn nói chuyện nhiều hơn với Kỷ Hi Nguyệt.
Từ lúc cô chuyển khỏi biệt thự bán sơn Ngự Cảnh, cậu cũng không tha thiết ở lại đó nữa, cho nên đã chuyển về căn hộ của mình trong thành phố, nhưng thỉnh thoảng lại nhớ đến người phụ nữ này.
“Vì tôi mắc đề phòng cậu đấy! Triệu Vân Sâm, tối nay cậu uống say rồi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày hỏi.
Mặt Triệu Vân Sâm nóng lên: “Phải, có hơi quá chén một chút, nhưng, nhưng chưa đến nỗi say.”
“Cậu có biết hành động của cậu ban nãy mà để anh Hàn biết được, hậu quả sẽ thế nào không?” Kỷ Hi Nguyệt cố ý tức giận.
“Cái gì mà thế nào?” Triệu Vân Sâm đáp, “Chú ấy sẽ không biết đâu. Hơn nữa, nếu em vẫn muốn quay lại với tôi, tôi sẽ nói với chú ba, vốn dĩ là chú ấy đã cướp em từ tay tôi mà.”
Triệu Vân Sâm có chút tức giận và bất bình.
Kỷ Hi Nguyệt thảng thốt, người đàn ông này thật sự có ý với cô ư? Còn dám tự mình đi nói với Triệu Húc Hàn nữa chứ?
“Cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi đã không còn thích cậu, bây giờ người tôi thích là chú ba của cậu, nên tốt nhất là cậu ăn nói cho cẩn thận, nếu không lại biến thành đầu heo nữa đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Vân Sâm đột nhiên vươn tay muốn kéo Kỷ Hi Nguyệt lại, nhưng lần này cô đã lùi chân tránh được: “Làm gì? Nói chuyện đàng hoàng, đừng có động chân động tay.”