Kỷ Hi Nguyệt trở về bàn làm việc, trong đầu vẫn đang nghĩ, Triệu Vân Sâm không phải là tên ngốc, nếu cậu ta có lòng muốn điều tra, dám chắc cũng sẽ điều tra ra được.
“La Hi!” Kỷ Hi Nguyệt lại đứng lên đi tới chỗ La Hi.
Cô cúi đầu nói bên tai La Hi mấy câu, khóe miệng La Hi khẽ giật giật, sau đó trả lời cô: “Cô yên tâm đi, không tìm được ai đâu.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướn mày: “Sạch sẽ thế cơ à?”
“Đương nhiên, tôi làm việc thì tiểu thư cứ yên tâm.” La Hi tự tin nói.
“Như vậy thì tốt, nhưng Triệu Vân Sâm chắc chắn sẽ điều tra chuyện này, anh nhớ cẩn thận một chút.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
La Hi khẽ gật đầu, rồi thầm nghĩ, thân là ám vệ của Triệu gia, chỉ cần là những chuyện anh ấy muốn trừ khử không để điều tra được, thì cho dù Triệu Vân Sâm có thông qua hệ thống của Triệu gia cũng không điều tra ra.
Huống hồ camera trong quán bar Tinh Không đêm qua cũng đã bị cậu chủ điều chỉnh, vậy thì Triệu Vân Sâm còn điều tra được cái quái gì nữa.
Tin tức về Lý Mai càng lúc càng xôn xao. Quả nhiên, Cục Phát thanh-Điện ảnh và Truyền hình đã phái người đến.
Bộ phim truyền hình mới của Lý Mai chỉ e là phải chịu tổn thất rất nặng nề. Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ cong lên một nụ cười lạnh lùng, cứ như vậy thì Vượt Qua Khóa Tình của Lâm San sẽ vô cùng thuận lợi.
Lý Mai tự tìm đường chết, còn cô thì ‘một mũi tên bắn chết hai con chim’, vừa giúp Trần Manh Manh trút giận, vừa giúp Húc Nguyệt tiêu diệt được một đối thủ cạnh tranh.
Ba ngày sau, Lý Mai chẳng khác gì ‘chuột chạy qua đường’, bị mọi người đánh đuổi, bắt buộc Đỗ Lệ phải đưa cô ta ra nước ngoài để ẩn nấp một thời gian, vì sợ ở lại Cảng Thành sẽ bị một số người hâm mộ điên cuồng hủy hoại triệt để.
Chức sếp tổng của Đỗ Lệ ở bộ phận diễn xuất cũng vì quản người không khéo đã bị hạ xuống bậc phó tổng, làm chị ta tức đến méo mặt, nhất thời các diễn viên dưới tay chị ta cũng cảm thấy áp lực hơn.
Ngoài ra, chị ta cũng không ngừng bôn ba khắp nơi, hy vọng bộ phim của Lý Mai có thể được lên sóng đúng dự kiến. Nhưng đáng tiếc, đời không như là mơ. Cục Phát thanh-Điện ảnh và Truyền hình dù đã có lòng cho Cảng Long mặt mũi, nhưng bởi vì chuyện này đã ảnh hướng quá tệ, cho nên dù không phong sát Lý Mai, nhưng cũng phải đợi qua được đầu ngọn gió.
Kỷ Hi Nguyệt càng thêm vui mừng, dù bộ phim của Lâm
San vẫn chưa đóng máy, nhưng Cố Cửu đã nói là chỉ cần thêm nửa tháng nữa. Nếu cứ theo tiến độ như vậy, sau khi làm xong hậu kỳ, thời gian lên sóng sớm nhất có thể là ngày 11 Quốc Khánh.
Kỷ Hi Nguyệt kêu Cố Cửu bàn bạc lịch phát sóng vào khung giờ vàng tám giờ tối với đài truyền hình Cảnh Long và đài truyền hình Hương Thành, Cố Cửu nghe xong bèn kêu nên cô tự mình tìm Triệu Húc Hàn.
Ý của Kỷ Hi Nguyệt là nếu anh ấy giải quyết không được thì cô mới đi tìm Triệu Húc Hàn, còn nếu giải quyết được thì không cần Triệu Húc Hàn ra mặt nữa.
Cố Cửu dở khóc dở cười, đành phải tiếp nhận nhiệm vụ này, ngoài ra anh ấy còn phải bàn bạc thời gian phát sóng với các trang web trực tuyến khác. Kết quả nhận được đều là thông tin khả quan.
Xét cho cùng thì bộ phim của Lâm San cũng không nổi tiếng lắm, nhưng cũng có người rất vừa mắt. Với lại hậu thuẫn của Húc Nguyệt lại là tập đoàn Kỷ Hải, cho nên mọi người cũng có phần nể mặt Kỷ Thượng Hải, thêm nữa là, sau khi xem trailer của bộ phim xong, đa số mọi người đều rất hứng thú.
Ngày thứ ba sau khi tan ca, Kỷ HI Nguyệt nhận được điện thoại của Lý Đỉnh, hẹn cô đến một quán cà phê trong thành phố.
Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc, thiết nghĩ hẳn là Lý Đỉnh đã điều tra được manh mối về chuyện của trưởng phòng Kim, nên cô vẫn giữ dáng vẻ của Vương Nguyệt dẫn theo La Hi đến chỗ hẹn.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không ngờ là lúc nhìn thấy Lý Đỉnh, cô quả thực đã bị dọa không nhẹ.
Khuôn mặt của Lý Đỉnh nhìn vô cùng hốc hác, còn có chỗ bị thương.
“Đội trưởng Lý, xảy ra chuyện gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt kinh hãi nói.
Chỗ ngồi của Lý Đỉnh và Kỷ Hi Nguyệt là một góc trong quán cà phê, và hiển nhiên là Lý Đỉnh đã cố ý chọn chỗ như vậy.
“Kỷ tiểu thư, tôi phải phụ sự tín nhiệm của cô rồi.” Mắt Lý Đỉnh đỏ lên.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, vội vàng nói: “Đội trưởng Lý, anh nói vậy là sao? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Anh đừng dọa tôi.”
“Bạn của tôi làm trong Cục thành phố đã chết.” Lý Đỉnh ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt vô cùng đau khổ.