“Chuyện này cần phải có quan hệ tốt rồi cô phải hỏi thử mới được, nhưng tôi sẽ cố gắng nghĩ cách giúp cô.” Hạ Tâm Lan đáp, “Nhưng cô cũng phải cẩn thận một chút, nếu thật sự là bọn buôn lậu m.a tú.y thì sẽ rất nguy hiểm.”
“Được, tôi hiểu rồi, cám ơn chị nhé Tâm Lan, chúng ta liên lạc sau.” Kỷ Hi Nguyệt kết thục cuộc điện thoại, kể lại mọi chuyện cho Trương Cường, đội trưởng Biên và Ngô Phương Châu nghe.
Cả ba người họ đều tỏ ra kinh ngạc, cảm thấy mạng lưới của Kỷ Hi Nguyệt quả thực còn khủng khiếp hơn hệ thống cảnh sát của bọn họ, có điều ai nấy cũng vui mừng, vì đây đúng thực là một manh mối cực lớn.
“Không có danh mục, chỉ đều tra về vợ trước của trưởng phòng Kim thì quả thực là một vấn đề nan giải.” Đội trưởng Biên cười khổ nói.
“Chuyện này đơn giản mà, tôi sẽ kiếm cho các anh chút danh mục, không phải cô ta kinh doanh thủy sản sao?” Kỷ Hi Nguyệt liền nảy ra ý hay.
“Để nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt đặt mua một số thủy sản, sau đó kiếm chút vấn đề, rồi báo cảnh sát, lúc đó cảnh sát sẽ kiểm tra vợ trước của ông ta. Nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt là nhà hàng của Triệu Thị, nếu thủy sản xảy ra vấn đề, chắc chắn sẽ bị điều tra rất nghiêm ngặt, tôi nghĩ ngay cả trưởng phòng Kim cũng không dám ngăn cản đâu.”
“Ý kiến hay, nhưng vấn đề là Triệu gia có thể đồng ý không? Triệu gia hình như có quy tắc là không bao giờ dính líu tới bất cứ thứ gì như m.a tú.y.” Đội trưởng Biên nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Tôi biết chứ, để tôi lo liệu cho, tôi là phóng viên mà, cho dù không cần Hoàng Gia Tân Nguyệt thì tôi vẫn có thể nhờ người khác giúp đỡ. Tiếp nhận báo án rồi các anh nhớ nhanh chóng lập án, chỉ cần điều tra vợ trước của ông ta, ông ta chắc chắn sẽ sốt ruột, mà một khi đã sốt ruột thì rất có khả năng sẽ lòi đuôi cáo.”
“Được, vậy thì quá tốt, nhưng trước tiên chúng ta phải móc nối với Lý Đỉnh để tính toán đã. Dù sao vụ án này cũng thuộc phòng truy nã tội phạm m.a tú.y, mà ba chúng ta lại thành viên của tổ trọng án, nên có khả năng là sẽ không cho chúng ta n nhúng tay vào.” Trương Cường nói.
“Cái chết của Hà Vĩ không đơn giản chỉ là một vụ mưu sát, giữa cảnh sát hợp tác với nhau cũng là chuyện bình thường. Tôi sẽ cố gắng kêu gọi các phía đến hỗ trợ cho chúng ta. Sự việc càng ầm ĩ, quân địch sẽ càng hoảng loạn, tới lúc đó không sợ bọn họ sẽ không lòi đuôi.” Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt đầy tia sát khí.
Ba người đàn ông nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh sau cặp mắt kính của cô,
họ đều có cảm giác cô gái này thật sự không hề đơn giản.
Nhưng không biết vì sao, cả ba người đều nguyện ý tin tưởng cô. Trực giác của cô gái này lại một lần nữa chính xác, ngay cả một con cá lớn như trưởng phòng Kim cũn bị cô nhìn thấu, đây là khả năng mà có lẽ bọn buôn lậu m.a tú.y không ngờ tới được.
Chỉ cần tóm được con cá lớn này, thì chuyện một mẻ hốt gọn bọn buôn lậu m.a tú.y kia cũng không phải là không có khả năng, điều quan trọng nhất là nếu vạch trần bọn chúng càng sớm, thì tổ chức buôn lậu m.a túy này sẽ càng dễ bị lung lay, có như vậy mới giảm thiểu được tổn hại đến mức thấp nhất.
Ăn cơm trưa xong, Kỷ Hi Nguyệt định nhắn vào nhóm chat của Tiêu Ân chuyện nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt, nhưng cuối cùng ngẫm lại vẫn nên thôi.
Cô gọi điện cho bố mình, vừa hay biết được chị gái của Dương Linh, cũng là dì của Tiền Giang Thành mới mở một nhà hàng Tây, kinh doanh chủ yếu là thủy sản nhập khẩu.
Sau khi thảo luận, Tiền Vạn Hạo quyết định trợ giúp, dì Dương có chút sợ hãi, nhưng thấy Tiền Giang Thành cũng ra sức ủng hộ, nói là nếu không phá hủy và bắt giữ tổ chức này thì rất có lỗi với Bạch Sơn, dì Dương mới gật đầu đồng ý đi nói với chị của mình.
Điều bất ngờ là chị của dì Dương có tính giác ngộ rất cao, vừa mở miệng đã đồng ý. Dì ấy nói hận nhất là bọn tội phạm m.a tú.y này, vì đã làm hại biết bao nhiêu người trẻ tuổi, nên rất vui vẻ giúp đỡ.
Kỷ Hi Nguyệt kêu Ngô Phương Châu điều tra trước những cửa hàng đã tiêu thụ thủy sản nhập khẩu của vợ trước trưởng phòng Kim, sau đó cô nhờ chị của dì Dương qua bên đó đặt hàng.
Mọi việc cũng không thể hoàn thành trong một ngày, cho nên ngày hôm sau, trước khi Triệu Húc Hàn quay về, mọi thứ vẫn chưa bắt đầu.
Triệu Húc Hàn về tới nhà là năm giờ sáng, Kỷ Hi Nguyệt vẫn chưa tỉnh. Triệu Húc Hàn về phòng mình tắm rửa sạch sẽ trước, sau đó đến phòng của Kỷ Hi Nguyệt mở cửa bước vào.
Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang say giấc, kể ra thì tối nào cô cũng luyện tập đến cực độ mới lên giường, nên chất lượng giấc ngủ vô cùng tốt, hơn nữa theo đồng hồ sinh học thì năm giờ bốn mươi cô sẽ tự tỉnh giấc.