“Tiểu Nguyệt, cậu biết không, vị đạo diễn đó với cô nữ chính lén lút đá mắt đưa tình với nhau, vừa nhìn là đã biết có quan hệ không đứng đắn. Đạo cụ vốn dĩ là lỗi của cô nữ chính mới đúng, nhưng đạo diễn lại đổ cho mình. Đây rõ ràng là muốn bắt chẹt mình. Nếu mình không đền sẽ cho mình cuốn xéo!” Trần Manh Manh một bụng uất ức.
“Fuck! Đúng là không biết xấu hổ!” Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe đã nóng máu. Quả thực ức hiếp người quá đáng.
“Nhưng mình có thể làm gì bây giờ. Mình không muốn bị đuổi việc.” Đây mới là chuyện mà Trần Manh Manh đau lòng.
“Đừng nôn nóng. Vị đạo diễn và cô nữ chính đó là ai vậy?” Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng suy nghĩ.
Trần Manh Manh chép miệng nói: “Còn ai ngoài tên đạo diễn hói đầu Hà Sinh Sinh và cô ngọc nữ ngây thơ mới có chút tiếng tăm Ngụy Tiêu Tiêu!”
“Là hai người này?” Kỷ Hi Nguyệt hơi ngạc nhiên, sau đó bỗng bật cười.
Trần Manh Manh khó hiểu: “Hai người này thì sao?”
“Cậu có số điện thoại của bọn họ không?” Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt nói.
“Mình là nhân viên đoàn phim, tất nhiên là có số điện thoại của bọn họ rồi. Nhưng mà Tiểu Nguyệt, cậu muốn làm gì vậy?” Trần Manh Manh rất hiếu kỳ, “Mình, mình không muốn bị đuổi đi. Chỉ muốn mượn cậu năm ngàn rồi tháng sau trả lại cho cậu được không?”
“Cậu bị bắt nạt mà còn muốn trả tiền cho bọn họ sao! Đừng nói làm bể đạo cụ gì mà phải tốn một vạn tệ, đây là rõ ràng là cậu bị ức hiếp, sao cậu lại ngốc như vậy! Vả lại, nếu đã có lần thứ nhất, chắc chắn sẽ có lần thứ hai!” Kỷ Hi Nguyệt thật muốn chọc vào đầu cô ấy.
“Nhưng, nhưng mình biết làm gì đây. Không có người khác làm chứng, Ngụy Tiêu Tiêu càng hung hăng đáng ghét. Loại người này mà ngọc nữ ngây thơ cái gì, đúng là chướng mắt!” Trần Manh Manh vô cùng phiền muộn.
“Ngày mai cậu có phải đi làm không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Mình không có tiền nên không dám đi. Nếu đi chắn chẳn sẽ bị đuổi cổ.” Trần Manh Manh đau lòng nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướng mày: “Cậu cảm thấy lão đạo diễn hói đầu với Ngụy Tiêu Tiêu có quan hệ bất chính đúng không?”
“Chắc luôn. Mắt đưa mày lại. Mình nghĩ Ngụy Tiêu Tiêu chắc chắn là đã leo lên giường của lão hói đó rồi. Vậy nên mới có vị trí nữ chính như bây giờ. Không đúng, cô ta chắc hẳn còn leo lên giường của nhà đầu tư nữa. Mỗi lần lão già bên nhà đầu tư đến
là cô ta ỏng ẹo khiến mình nổi cả da gà da vịt.”
“Cậu có chụp được tấm ảnh nào không?” Kỷ Hi Nguyệt vội hỏi. Thực ra cô nhớ, kiếp trước Ngụy Tiêu Tiêu sau này đã bị vạch mặt. Vì muốn được leo lên vị trí cao hơn mà cô ta đã ngủ với hơn cả trăm người.
Tên đạo diễn đầu hói Hà Sinh Sinh tất nhiên cũng là một trong số đó, còn là người đầu tiên trong vở kịch của cô ta.
“Mình, mình chụp mấy tấm ảnh kiểu đó làm gì.” Trần Manh Manh lắc đầu.
“Ngụy Tiêu Tiêu ở đâu cậu biết không?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.
“Biết. Tòa nhà D của khu dân cư Phong Nhã. Trong đó có rất nhiều ngôi sao đang ở, còn có người của công ty nữa. Cô ta mới chuyển vào đó mấy ngày trước. Nghe nói là một căn hộ độc lập! Đúng rồi, tối nay bọn họ còn hẹn nhau đến nhà cô ta mở party, chỉ là không có phần của thực tập sinh như mình thôi.”
“Vậy thì cậu không cần phải lo lắng nữa. Mnh nói cho cậu biết, chiều mai là cậu có thể về công ty! Mình bảo đảm bọn họ sẽ không dám tìm cậu đòi bồi thường!” Khóe môi Kỷ Hi Nguyệt rướn lên một nụ cười lạnh lùng.
“Sao! Tiểu Nguyệt, cậu muốn làm gì?” Trần Manh Manh sợ hãi, nhưng trong lòng rất cảm động. Cô ấy biết Kỷ Hi Nguyệt có nhiều ý tưởng quỷ quái, đặc biệt là trong phương diện này.
“Mình là phóng viên mà! Nhưng loại chuyện này có người khác thích tung tin hơn. Cậu đưa số điện thoại của Ngụy Tiêu Tiêu cho mình đi.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.
“Cậu gian giảo như vậy, lẽ nào tối nay định phục kích sao?” Trần Manh Manh nôn nóng nói, “Có cần thiết phải phục kích không thế?”
“Yên tâm đi.Có người phụ nữ khác sẽ làm chuyện này, không phải mình làm. Mình chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức lôi điện thoại ra gọi cho Cố Du Du.
Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến một giọng nói phấn khích: “Tiểu Nguyệt, muộn vậy rồi tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Tiền bối, có muốn lấy tin tức giải trí không?” Kỷ Hi Nguyệt nói thẳng.