Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Không, Triệu gia sẽ không động đến m.a tú.y. Tôi đã nhờ một người bạn ở thủ đô, có điều không thể công khai dữ liệu, nhưng ít nhất vẫn có manh mối để chúng ta có mục tiêu truy đuổi. Chuyện của Tô Tình cũng là nhờ bạn tôi ở thủ đô điều tra được.”
Nghĩ đến sự giúp đỡ của Hạ Tâm Lan, khóe miệng cô bất giác nở một nụ cười.
“Thế thì tốt quá. Chỉ cần không phải là hệ thống cảnh sát của Cảng Thành chúng ta thì trưởng phòng Kim sẽ không thể biết được. Vương Nguyệt, thật sự cám ơn cô, lần này mà một mẻ hốt gọn được thì cô xứng đáng được công đầu!”
Kỷ Hi Nguyệt xấu hổ mướt mồ hôi, nếu không nhờ ký ức kiếp trước thì làm gì cô biết được nhiều đến vậy.
Nhưng được trọng sinh một lần, được sống có ý nghĩa hơn nhiều so với kiếp trước, cô cảm thấy cuộc sống như vậy mới đáng sống. Một người phụ nữ vì một người đàn ông, còn đòi sống đòi chết vì loại đàn ông cặn bã thì thật sự đến cả ông trời cũng không vừa mắt cho được.
Đang ăn cơm thì cửa đột nhiên mở ra, La Hi đi vào cúi đầu nói bên tai cô: “Tiểu thư, ở bên ngoài có một người biểu hiện rất kỳ lạ, cô có muốn ra xem thử không?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, ba vị đội trưởng cũng kinh ngạc không kém.
Kỷ Hi Nguyệt liền đứng dậy: “Kỳ lạ thế nào?”
“Anh ta cứ nhìn chằm chằm tôi, nên tôi cảm thấy anh ta không phải là người tốt.” La Hi đáp.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, lập tức đi ra ngoài, Trương Cường đuổi theo: “Để tôi đi cùng cô.”
Đội trưởng Biên và Lý Đỉnh cũng rất tò mò, nhưng nhiều người ra quá thì không tốt, nên đành phải ngồi lại.
Kỷ Hi Nguyệt đến đại sảnh, nhìn theo hướng chỉ tay của La Hi.
Ở chiếc bàn trong góc có ba người đàn ông đang ăn cơm, bọn họ đều cúi đầu. Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn La Hi, La Hi gật đầu.
Chẳng mấy chốc, một trong ba tên đó đã ngẩng đầu lên, ánh mắt đầu tiên là nhìn về hướng phòng bao bên đây.
Kỷ Hi Nguyệt và anh ta trực tiếp chạm mắt nhau.
Tên đó sửng sốt, sau đó cúi thấp đầu tiếp tục ăn cơm.
Kỷ Hi Nguyệt ngược lại vẫn trố mắt nhìn, trong lòng trở nên kích động. Trên gương mặt của tên này có một nốt rùi đen nằm phía trên lông mày, nhìn vào là thấy ngay, cũng rất
dễ nhớ.
Kỷ Hi Nguyệt nhất thời không nhớ được người này là ai, nhưng nhìn kỹ lại một lát là cô đã có thể nhớ ra được.
Sau đó, Kỷ Hi Nguyệt thầm vui mừng, nhanh chân chạy về phòng bao.
Trương Cường ở phía sau thấy vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt hết kinh ngạc lại chuyển sang vui mừng thì biết là có chuyện bất ổn. Anh ấy không rời đi ngay, mà nán lại quan sát ba tên kia.
Sau đó tên vừa nãy lại ngẩng đầu, thấy Kỷ Hi Nguyệt bỏ chạy, hắn ta cúi xuống thì thầm với hai người còn lại, sau đó đứng lên rời đi.
Trương Cường thấy hắn ta ra cửa, bèn đuổi theo.
Ra tới bên ngoài thì nhìn thấy người đàn ông đó đang leo lên một chiếc ô tô màu đen, Trương Cường vội vàng lấy di động ra chụp lại biển số xe, chiếc xe cũng nhanh chóng rời khỏi.
Sau đó anh ấy quay lại phòng bao, nói: “Vương Nguyệt, người này có vấn đề đúng không? Hắn ta chạy rồi, hơn nữa còn lái xe rất nhanh, như thể đang tránh cô vậy.”
Kỷ Hi Nguyệt liền gật đầu: “Đúng vậy, tên này có lẽ cũng là bọn buôn m.a tú.y. Xem ra trưởng phòng Kim đã kêu hắn ta theo dõi tôi, các anh có thể điều tra thử xem.”
“Tôi đã chụp lại bảng số xe của hắn ta rồi, để tôi kêu Tôn Hào điều tra thử xem.” Trương Cương nói xong liền ra ngoài gọi điện cho Tôn Hào.
Lý Đỉnh nói: “Vương Nguyệt, cô chắc chắn như vậy luôn à?”
“Phải, giống như tôi chắc chắn Kiều Thanh vậy. Kiều Thanh hẳn là bọn buôn lậu m.a tú.y, nếu không phải, hà tất gì anh ta sợ bị giám sát? Còn đến cảnh cáo và uy hiếp tôi và Tiền Giang Thành nữa chứ, đây chẳng phải là quá rõ ràng rồi sao?”
Lý Đỉnh khẽ gật đầu: “Đúng vậy! Tên này cô cũng có trực giác sao? Trực giác của cô có phải quá đáng sợ rồi không?”
La Hi đáp: “Trực giác của tiểu thư vốn dĩ rất chuẩn, hơn nữa bộ dạng của tên này còn rất mờ ám, bản thân tôi cũng cảm thấy hắn ta không phải là người đàng hoàng.”