Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Càng ngày càng giống đức lang quân


trước sau

Triệu Húc Hàn ngẩng đầu nhìn cô: “Vậy thì em cần phải luyện khí công. Chỉ có khí công mới có thể làm cho cơ thể em nhẹ nhàng hơn khi bùng nổ, và đương nhiên sẽ nhanh hơn rất nhiều so với thân thể lúc nặng nề.”

“Khí công? Thật sự có thể luyện sao?” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt kinh ngạc. Trước đây Triệu Húc Hàn có từng nói, song cô cứ cảm thấy quá mức mơ hồ.

Nhưng nhìn tốc độ của La Hi và Triệu Húc Hàn, cô nghĩ chuyện này hoàn toàn vượt xa khả năng của một người bình thường, lẽ nào có thể luyện ra khí công thật sao?

Triệu Húc Hàn lườm cô: “Chứ em cho rằng tốc độ của bọn anh làm thế nào mà nhanh được vậy? Người bình thường đâu thể làm được, đúng không?”

“Haha, thế nên em mới tò mò đấy. Vậy anh Hàn này, nếu thật sự có thể luyện khí công, em có thể luyện được không?” Hai mắt của Kỷ Hi Nguyệt lấp lánh tia thèm muốn.

Triệu Húc Hàn vừa xuống lầu vừa nói: “Đương nhiên có thể, nhưng đây không phải là chuyện một sớm một chiều. Đối với em, chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là tăng cường Sanda, ít nhất là phải bảo vệ được an toàn cho chính mình. Nhưng nếu em muốn học, bắt đầu từ sáng mai dậy đánh Thái Cực Quyền với anh.”

“Hả? Thái Cực Quyền? Cái đó chậm rì như vậy làm sao luyện khí công nhanh được?” Kỷ Hi Nguyệt có chút ngẩn người. Đánh Thái Cực Quyền nhìn chẳng khác gì rùa bò, song qua tay Triệu Húc Hàn lại rất đẹp mắt, nhưng đẹp mắt đâu có ăn nhập gì với tốc độ?

“Thái Cực Quyền đã được lưu truyền lâu đời ở Trung Quốc, vậy mà em lại cảm thấy chậm rì rì là sao? Em đang hoài nghi trí tuệ của lão tổ tiên chúng ta đấy à?” Triệu Húc Hàn đã bước tới trước cửa phòng của anh, nhưng vẫn ngoảnh đầu lại khinh thường cô.

Kỷ Hi Nguyệt đi theo sau lưng anh, cảm thấy cũng có lý: “Nói cũng phải nhỉ. Thái Cực Quyền đúng là đã được lưu truyền lâu đời, hơn nữa bây giờ người già còn rất thích ra công viên đánh Thái Cực Quyền, là vì nó có tác dụng kéo dài tuổi thọ sao?”

“Em về tắm rửa trước đi, lát nữa anh sẽ qua giúp em massage rồi giải thích sau.” Triệu Húc Hàn nói xong thì vào phòng.

Kỷ Hi Nguyệt ồ một tiếng, trong đầu
vẫn đang suy nghĩ về Thái Cực Quyền nên không để ý lắm đến chuyện Triệu Húc Hàn muốn massage cho cô, như thể chuyện này đã rất đỗi bình thường.

Sau khi về phòng, Kỷ Hi Nguyệt lập tức đi tắm rửa gội đầu. Tóc còn chưa khô, Triệu Húc Hàn đã gõ cửa.

“Vào đi.” Kỷ Hi Nguyệt nói với bên ngoài.

Triệu Húc Hàn bước vào, thấy Kỷ Hi Nguyệt đang sấy tung mái tóc của mình lên thì có chút chau mày, bước đến nhận lấy máy sấy trong tay cô rồi kêu cô ngồi xuống.

“Anh Hàn, anh nói nhanh đi, em phải học bao lâu mới có thể luyện được khí công?” Tâm tư của Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn đặt vào khí công.

Triệu Húc Hàn nhíu mày, âm thanh máy sấy ồn ào như vậy định bắt anh gào khản giọng sao? Anh không có thói quen vậy đâu.

Kỷ Hi Nguyệt thấy anh không nói chuyện, còn rất nghiêm túc giúp cô sấy tóc. Nhìn gương mặt điển trai của anh trong gương, đột nhiên Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy mình đúng là không hiểu phong tình gì cả.

Cô lập tức nhoẻn miệng cười: “Anh Hàn, anh càng ngày càng giống bạn trai, à không đúng, phải là càng ngày càng giống đức lang quân chứ.”

Tay Triệu Húc Hàn thoáng khựng lại, nhìn gương mặt hớn hở của Kỷ Hi Nguyệt trong gương, bỗng nhiên sắc mặt của anh từ từ lạnh xuống.

“Sao thế? Lẽ nào không phải?” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi, “Hay là anh thường sấy tóc cho người phụ nữ khác?”

Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Lúc nhỏ, anh thường nhìn thấy bố sấy tóc cho mẹ.”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, thoáng chốc hiểu ra tâm tư của anh, nhưng vẫn nói: “Điều này chứng tỏ bố anh rất yêu mẹ anh.”

“Yêu thì có tác dụng gì, ông ấy cũng không thể bảo vệ được mẹ!” Trong lòng Triệu Húc Hàn vẫn còn chút trách móc bố mình, là chủ nhân của Triệu gia mà ngay cả người phụ nữ mình yêu thương cũng không bảo vệ được thì còn yêu cái nỗi gì.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện