Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Không Thể Cầu Xin Nhiều Thêm Chút Nữa Sao?


trước sau

Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt tràn ngập chuyện Trần Manh Manh bị Chu Dân bán cho chú anh ta ở kiếp trước. Nhưng cô không biết đó là ông chú nào, không lý nào lại là chú Tiền, người đã từng nhìn cô trưởng thành?

Nếu là chú Tiền, vậy thì việc này khiến cô quá bất ngờ.

Kỷ Hi Nguyệt không thể khuyên Trần Manh Manh đừng đi, bởi vì cô không có lí do thích hợp. Nhưng cô có thể khẳng định, tối hôm đó Trần Manh Manh sẽ xảy ra chuyện.

“Hay là để hôm nào tan làm mình đi dạo phố mua quần áo với cậu nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc rồi cười nói.

“Được đó được đó. Tiểu Nguyệt, cậu tốt thật đấy. Mình muốn thơm cậu quá à!” Trần Manh Manh phấn khích ghé tới thơm Kỷ Hi Nguyệt.

Hai cô gái náo nhiệt ở quán trà một hồi lâu mới bịn rịn chia tay ra về.

Chín giờ năm mươi phút Kỷ Hi Nguyệt về đến nhà. Trên di động là một loạt tin nhắn do Cố Du Du gửi đến. Cô ta bây giờ đã ở trong hoa viên bên cạnh tòa nhà D, nhưng không biết Ngụy Tiêu Tiêu ở tầng mấy.

Kỷ Hi Nguyệt từ thông tin Trần Manh Manh cung cấp thì biết Ngụy Tiêu Tiêu ở tầng hai mươi ba. Nhưng để người phụ nữ Cố Du Du này lên trên đó giờ này cũng không có tác dụng gì.

Song cô vẫn tin Cố Du Du bằng bất cứ giá nào cũng đào được tin tức này. Không moi ra được chút gì, cô ta chắc chắn sẽ không cam lòng.

Theo cô dự đoán, tối hôm nay người phụ nữ này sẽ làm phiền cô không dứt.

Bởi vì cô ta biết cô ở khu dân cư Phong Nhã, lần trước đã nói với cô ta là cô đang ở nhà họ hàng bên đây, nên rất có thể cô ta sẽ hỏi thăm là sang bên đây nghĩ ngơi được không.

“Sao thế?” Triệu Húc Hàn từ trên lầu đi xuống, thấy Kỷ Hi Nguyệt vẫn ngồi trên sô pha, khuôn mặt nhỏ nhắn xem điện thoại nhăn tít lại, làm anh cũng nhíu chặt ấn đường.

“Anh Hàn, không sao. Chỉ là Manh Manh hôm nay quá xui xẻo.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức kể sơ về chuyện mà Manh Manh gặp phải.

“Anh Hàn, nếu Manh Manh thực sự bị mất công việc này, tôi sẽ đi xin sếp tôi, xem thử đài truyền hình Cảng Long có thể tuyển cô ấy vào không. Nếu
mà không được nữa, anh Hàn, anh, anh có thể giúp Manh Manh vào không?”

“Em nghĩ tôi là ông chủ lớn à?” Triệu Húc Hàn nhướng mày nhìn cô.

Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi: “Nếu anh  không phải là ông chủ lớn, vậy thì tôi chỉ còn cách cầu xin bố giúp đỡ. Manh Manh muốn làm diễn viên, tôi sẽ kêu bố tôi đầu tư kịch bản là được.”

Nói xong mắt cô sáng lên, chuyện này rất khả thi. Trong những năm sau này phim truyền hình giải trí rất được ưa chuộng. Tập đoàn Kỷ Hải trước đây chưa từng làm qua mảng này, bây giờ hoàn toàn có thể.

Bởi vì cô được tái sinh về năm năm trước, nên đương nhiên biết xu hướng phát triển của năm năm sau như thế nào.

Hơi thở của Triệu Húc Hàn phút chốc trở nên lạnh lẽo. Người phụ nữ nhỏ bé này sao không cầu xin nhiều hơn một câu, anh thì chuyện gì mà không giải quyết được, chưa gì đã nghĩ tới bố của cô rồi.

“Em cảm thấy Trần Manh Manh có tài năng diễn xuất sao?” Triệu Húc Hàn nhướng mày nói.

“Có chứ. Anh không biết biểu cảm của cô ấy phong phú thế nào đâu, nói khóc là có thể khóc, hơn nữa làm việc còn rất cần cù chăm chỉ, quan trọng là cô ấy có một tình yêu mãnh liệt với công việc. Tôi thấy, nếu muốn làm tốt một việc gì đó, yêu cầu tối thiểu là bản thân phải yêu thích công việc đó trước đã, đây mới là điều quan trọng nhất!”

Triệu Húc Hàn nhìn vẻ mặt nói đến hưng phấn của cô, anh biết cô rất quan tâm Trần Manh Manh.

“Đã là bạn thân của em, giúp cô ấy đương nhiên không thành vấn đề.” Triệu Húc Hàn nhìn cô nói.

Kỳ Hi Nguyệt bỗng chốc mặt mày hớn hở: “Cám ơn anh Hàn. Tôi chỉ là đề phòng thôi, sợ Manh Manh thật sự mất việc. Nếu Cố Du Du đủ thông mình thì có lẽ mọi chuyện sẽ suôn sẻ.”

“Với lại, anh Hàn, anh có phải là ông chủ lớn của chúng tôi không thế?” Kỷ Hi Nguyệt chớp đối mắt to, nhìn anh hỏi lại lần nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện