Người đàn ông đó nghệt ra một lúc, sau đó sắc mặt càng lúc càng kinh ngạc, vươn tay chỉ chỉ vào Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt bèn quát lên: “Các anh làm gì vậy? Hẻm thì đã nhỏ mà còn bá vai bá cổ, định không để cho người khác sống nữa hay gì!”
Kỷ Hi Nguyệt nói xong liền quay người bước ra ngoài, không vào khu dân cư bên trong nữa.
“Cô gái này, cô gái này sao nhìn quen mắt thế nhỉ.” Người đàn ông đó trong thoáng chốc không nhớ ra kịp.
“Tôi cũng thấy vậy.” Hai người đàn ông nhìn nhau, sắc mặt đều rất mơ hồ, sau đó cả hai cùng đuổi theo Kỷ Hi Nguyệt.
“Đúng lại.” Một trong hai người đàn ông đứng ngay đầu hẻm hét lên, gọi giật Kỷ Hi Nguyệt lại.
Kỷ Hi Nguyệt xoay người, nhìn sang hai bên, vì phố cũ nên người qua lại cũng rất thưa thớt. Xe của La Hi vẫn đang đậu cách đó không xa. Chiếc xe thể thao màu đỏ nhìn rất nổi bật. Vài người dân còn lấy điện thoại ra chụp ảnh và thảo luận gì đó về chiếc xe.
Hai người đàn ông lại gần Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt nói: “Các anh muốn gì?”
“Cô, mẹ kiếp, cô là Vương Nguyệt!” Người đàn ông chạm mặt Kỷ Hi Nguyệt đầu tiên cuối cũng cũng đã nhớ ra.
Kỷ Hi Nguyệt nhếch môi cười: “Sao anh lại nhận ra tôi? Chắc là bọn buôn lậu m.a tú.y đúng không?”
“Đúng cái em gái cô, cô mới là bọn buôn lậu đấy. Đưa tin thì cẩn thận miệng mồm một tí, đừng để đến lúc chết thế nào cũng không biết!” Người đàn ông đó lập tức biến sắc, trán còn lấm tấm mồ hôi.
Tên còn lại đã rút điện thoại ra, hình như là định gọi cho ai đó.
Kỷ Hi Nguyệt nhanh chân đá một cước, hất bay chiếc di động trên tay tên đó ra xa, tốc độ vừa nhanh vừa bất ngờ khiến cả hai người đàn ông đứng hình mất một lúc.
Cổ tay của tên bị đá trúng đau đến run rẩy, vừa la hét vừa chạy vào trong.
Tên còn lại cũng lấy di động ra định mật báo, nhưng thấy Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy một tiếng, hắn ta cũng ba chân bốn cẳng chạy vào trong.
Bởi vì bọn chúng đã được xem qua video của Vương Nguyệt, biết cô đánh nhau rất giỏi, mà bọn chúng cùng lắm chỉ là mấy tay côn đồ đầu đường xó chợ, gặp người bình thường thì đánh đấm được đôi chút, chứ gặp con nhà võ thì
chẳng khác gì rước họa vào thân.
Hơn nữa việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chân vào thông báo cho mấy người ở trên lầu, nếu không, rất có thể nơi này sẽ bị tóm gọn sạch sẽ.
Nhưng cô gái này rốt cuộc lấy đâu ra tin tức mà mò được tới tận đây ấy nhỉ?
Chỗ này từ trước đến nay đều rất an toàn, vả lại còn là nơi kinh doanh của người mua cũ, nên thông thường chẳng ai tự chặt đứt đường sống của mình cả, vậy mà chẳng biết sao cô phóng viên âm hồn không tiêu tán này lại tìm được?
Kỷ Hi Nguyệt đuổi vào con hẻm nhỏ, vươn chân đá thẳng vào lưng người đàn ông.
Tên đó aiya một tiếng rồi ngã xuống, điện thoại cũng bị văng ra xa.
Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng tiến lên, trói hai tay người đàn ông ra sau, vừa ngẩng đầu lên nhìn vào bên trong thì thấy La Hi đang kéo một người đàn ông đã hôn mê ra ngoài.
Chính là tên vừa nãy định chạy vào báo tin.
“Đại tỷ tha mạng, đại tỷ tha mạng!” Tên đàn ông bị Kỷ Hi Nguyệt đè chặt xuống đất đau đớn cầu xin.
“Nói, phòng nào ở trên là hang ổ?” Kỷ Hi Nguyệt lại vặn cánh tay của hắn ta.
Người đàn ông đau đến méo mặt.
“Tầng 3 phòng 303.” La Hi nói trước, “Vừa nãy tôi đã đi xem, bên trong có khá nhiều người, chúng ta cứ đợi cảnh sát đến rồi hẵng hành động.” Nói rồi anh ấy khẽ nhíu mày. Lúc nãy anh ấy nghe thấy bên trong rất nhiều tiếng nói, không biết là có bao nhiêu người.
“Ừm, vậy giải hai tên này ra ngoài trước.” Kỷ Hi Nguyệt đẩy người đàn ông đó ra ngoài.
Người đàn ông đó đảo mắt láo liêng, dưới chân hình như cũng bước với tốc độ nhanh hơn, điều này làm Kỷ Hi Nguyệt có chút hoài nghi, đừng nói hắn ta vẫn còn cách thông báo cho người trên lầu đấy chứ?
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhíu mày.
La Hi vừa kéo tên đang bất tỉnh vừa nhanh chóng bước lên đánh vào sau gáy người đàn ông đo, làm cho hắn ta cũng bất tỉnh nhân sự.