Kỷ Hi Nguyệt rất lo lắng, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Triệu Húc Hàn, cô biết bây giờ mình nói gì cũng vô ích. Cô nhìn vào bức ảnh của tên sát thủ, nói: “Tên này nhìn có vẻ rất tàn nhẫn. Anh Hàn, nếu đã là tội phạm truy nã quốc tế, tại sao chúng ta không báo cảnh sát đến bắt người cho khỏe?”
“Người trong thế giới ngầm không ai làm chuyện như vậy đâu.” Triệu Húc Hàn nói, “Thông qua người này, anh sẽ cho tất cả những tên sát thủ chuyên nghiệp khác cùng biết, căn cứ điểm của Triệu gia không phải ai muốn tới cũng được.”
Trong lòng Tiêu Ân không khỏi căng thẳng, anh ta chợt hiểu ra cách làm của cậu chủ. Anh làm như vậy không những bảo vệ đại tiểu thư, mà còn củng cố thêm danh tiếng của chủ nhân Triệu gia, danh xưng tàn nhẫn này cũng được nâng thêm một tầng cao mới.
Để cho toàn bộ hệ thống của Triệu gia biết rằng, chủ nhân của Triệu gia là người không dễ chọc vào.
Bình thường cậu chủ đều sống khiêm tốn, nên mới có chuyện người khác leo lên đầu anh nhổ râu.
Kỷ Hi Nguyệt vẫn chưa hiểu lắm: “Anh Hàn, vậy nếu người trong thế giới ngầm thì xử lý chuyện này thế nào? Cũng ám sát lại à?”
“Không, cái này gọi là giết gà dọa khỉ. Ở đây dù sao cũng là căn cứ điểm của Triệu gia, bình thường mấy tay sát thủ vào đây mà không chào hỏi Triệu thị thì chắc hẳn là đang mưu đồ làm việc xấu, vậy thì đừng trách anh không khách khí.”
Triệu Húc Hàn khẽ nhướn mày: “Cho nên đây không hẳn là việc của cá nhân anh, mà anh cũng đang làm việc cho Triệu thị, hiểu không?”
Kỷ Hi Nguyệt nhất thời hiểu ta, vội đáp: “Nói như vậy là người của Triệu gia cũng không dám đem chuyện này ra tính toán với anh?”
“Đúng vậy.” Triệu Húc Hàn khẽ cười, sau đó nói, “Để anh gọi cho IT.” Nói rồi anh lại gọi cho IT.
Kỷ Hi Nguyệt nghe anh điện thoại kêu IT kiểm tra số phòng, bao gồm cả camera giám sát bên trong, và dường như mọi thứ đang nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Cuối cùng anh cúp máy, xe của Tiêu Ân cũng vừa lúc tiến vào bãi đỗ xe của khách sạn Four Seasons.
“Anh Hàn, anh thực sự không đưa em theo sao? Em
cũng muốn đi xem.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Không được, đợi đến ngày mai rồi em hẵng đưa tin.” Triệu Húc Hàn nhận nón và khẩu trang đen từ tay Tiêu Ân rồi đội lên, sau đó lại xoa đầu Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Ở trên xe đợi anh.”
“Ò.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể bĩu môi, “Anh Hàn, anh cẩn thận nhé.”
Đôi mắt của Triệu Húc Hàn khẽ cong lên, gật đầu với cô xong, bóng dáng cao lớn nhanh chóng đi về hướng thang máy.
“Tiêu Ân, bọn anh thường làm chuyện như vậy lắm sao?” Kỷ Hi Nguyệt dựa vào xe, hỏi.
Khóe miệng Tiêu Ân khẽ giật giật: “Không có. Cậu chủ rất ít khi tự mình giải quyết vấn đề, lần này là bởi vì đại tiểu thư đấy. Cậu chủ sợ cô nguy hiểm. Dù sao sát thủ chuyên nghiệp cũng không dễ đối phó, nên anh ấy muốn loại bỏ hết các mối đe dọa lớn nhất.”
Kỷ Hi Nguyệt cảm động nói: “Tôi biết, nhưng tên sát thủ này anh có biết không? Lợi hại lắm sao? Dùng súng hay đánh tay?”
“Sát thủ chuyên nghiệp đều có súng, ngoài ra thực lực của bản thân cũng rất mạnh, hơn hẳn những người như tôi, hơn nữa sở trường của bọn họ là ám sát và tìm cơ hội, cho nên thường ra đòn rất bất ngờ, nếu không thì cũng đâu trở thành sát thủ chuyên nghiệp nổi tiếng trên thế giới.” Tiêu Ân giải thích cho Kỷ Hi Nguyệt hiểu.
“Anh Hàn sẽ không có chuyện gì đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.
“Làm sao có thể. Thân thủ của cậu chủ mạnh hơn mấy người này rất nhiều, anh ấy có thể tránh được đạn nữa mà. Chỉ cần không gặp phải cao thủ biết khí công như anh ấy, e là sẽ chẳng có ai trở thành đối thủ của cậu chủ.” Tiêu Ân cũng sùng bái mù quáng Triệu Húc Hàn.
“Thế anh có biết cao thủ nào biết khí công như anh ấy không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.