Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Bạn trai con sẽ đến


trước sau

Kỷ Hi Nguyệt liền gọi điện thoại cho Kỷ Thượng Hải. Kỷ Thượng Hải vừa nhận điện thoại là đã xả cho Kỷ Hi Nguyệt một trận tơi bời. Bản tin mới nào của cô ông cũng không bỏ sót, ngày nào cũng thấp thỏm lo âu.

Điện thoại mấy lượt đều đúng lúc Kỷ Hi Nguyệt đang bận, chẳng có cách nào nói chuyện cho đàng hoàng.

Bây giờ Kỷ Hi Nguyệt chủ động gọi điện về, người làm bố như ông tất nhiên phải dậy dỗ cho cô một trận nên trò.

“Bố, dừng dừng dừng, con có chuyện quan trọng muốn nói! Nhanh không con sắp trễ giờ đi làm rồi!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng ngắt ngang buổi dạy dỗ của bố.

“Chuyện gì?” Kỷ Hi Nguyệt giật mình, lập tức hỏi lại.

“Tối nay bố có nhà không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi ông.

“Tối nay? Chắc không bận, ở nhà đấy, con về ăn cơm à? Vậy gọi thím Lý đến làm cơm đi!” Miệng của Kỷ Thượng Hải cũng bị thím Lý nuôi quen, cứ nhớ mãi đến những món ngon bà từng làm.

“Vâng, thím Lý chắc chắn sẽ đến. Mà bố này, à thì, bạn trai con cũng muốn đến.” Kỷ Hi Nguyệt cười giả lả nói.

Kỷ Hi Nguyệt không khỏi kinh ngạc: “Con nói Triệu Húc Hàn?”

“Đúng ạ, chứ chẳng lẽ còn người thứ hai?” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi.

“Nha đầu thối! Còn mơ mộng đến người thứ hai nữa à!? Con mà không xử lý tốt mối quan hệ với Triệu Húc Hàn, không khéo mất xác lúc nào không biết đấy!” Kỷ Thượng Hải vừa lo lắng vừa sốt ruột.

“Bố, bố nói linh tinh gì vậy, suy nghĩ của bố cũng khác người quá rồi đấy, con với Triệu Húc Hàn chỉ là quan hệ yêu đương bình thường thôi. Bố nói muốn gặp mặt anh ấy để tìm hiểu đôi chút mà, tối nay anh ấy rãnh đấy, bố có muốn gặp không? Không muốn gặp thì con kêu anh ấy khỏi tới.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói.

“Gặp! Đương nhiên phải gặp, bố còn sợ cậu ta hay gì? Xử lý mà không tốt sau này đừng mong kêu ông này là bố vợ!” Kỷ Thượng Hải liền tăng thêm lòng can đảm cho bản thân, cũng không biết tại sao, ông lại thấy hơi choáng váng và sợ hãi.

“Haha, bố nghĩ như vậy là tốt. Đúng là sau này bố rất có khả năng sẽ là bố vợ của anh ấy.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.

Kỷ Thượng Hải kinh ngạc: “Con thích cậu ta thế cơ à?”

“Bố, con là con gái của
bố, đương nhiên phải chung thủy!” Kỷ Hi Nguyệt bèn nói.

“Chung thủy cái rắm! Còn Triệu Vân Sâm trước đây thì sao? Lại còn chú cháu nữa chứ, bố thật sự không còn mặt mũi nói con nữa rồi!” Kỷ Thượng Hải cứ nghĩ tới là lại tức giận. Bạn bè làm ăn của ông chẳng ai mà không biết con gái của Kỷ Thượng Hải si mê như điếu đổ tên thiếu gia ăn chơi trác táng Triệu Vân Sâm của Triệu gia.

Bây giờ thì hay rồi, không được Triệu Vân Sâm lại quay sang quyến rũ chú ba của cậu ta, ông không biết sao lại sinh ra đứa con gái này nữa?

“Bố, lúc con quen Triệu Vân Sâm vẫn đang còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nên cứ ngỡ là chân tình. Đợi đến khi trưởng thành rồi con mới nhận ra đó không phải là tình yêu, mà chỉ là một loại tâm lý hâm mộ. Con đối với Triệu Húc Hàn là thật lòng, anh ấy lại là một người đàn ông xuất sắc, nên tình cảm mà con dành cho anh ấy là sự kính nể và nồng nhiệt.”

Kỷ Hi Nguyệt mặt không đỏ tim không đập nói.

Kỷ Thượng Hải nghe mà không khỏi há hốc, đây có đúng là con gái của ông không vậy? Mấy lời sến súa và ngại ngừng như vậy mà cũng có thể nói ra một cách dứt khoát thế ư?

“Bố, cứ chốt vậy nhé. Tối nay chúng con sẽ qua nhà ăn cơm, riêng Thím Lý sẽ qua trước để làm cơm. Thôi con đi làm cái đã!” Nói xong Kỷ Hi Nguyệt cúp điện máy, sau đó thở hắt ra một hơi thật dài.

Thím Lý cười nói: “Đại tiểu thư, chắc bố cô bị cô dọa hết hồn rồi.”

“Không đâu, càng dọa nhiều ông ấy mới dễ chấp nhận. Thím Lý, chiều nay thím qua bên đó trước đi, cháu với anh Hàn tan ca xong sẽ qua.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì chạy ra cửa.

“Tiểu thư, cô nhớ đem theo quần áo!” Thím Lý nhắc cô.

“Cháu đã nhờ La Hi cất vài bộ vào cốp xe rồi, đề phòng lúc nào cần thì thay.” Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười rồi vẫy tay chào.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện