Trái tim Kỷ Hi Nguyệt thoáng gợn sóng, chốc sau cô khẽ nói: “La Hi, anh với Long Bân rốt cuộc là ai vậy? Anh Hàn nói các anh không phải là người của Triệu gia.”
La Hi khẽ gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi không nằm trong danh sách hệ thống Triệu Thị, sự tồn tại của chúng tôi cũng rất ít người biết đến, nhưng thân phận thì lại có rất nhiều. Chính xác mà nói, chúng tôi thuộc về hàng ngũ siêu cấp ám vệ.”
“Siêu cấp ám vệ?” Kỷ Hi Nguyệt nghe cái tên cao cấp này mà không khỏi kinh ngạc, vừa nghe đã cảm thấy vô cùng lợi hại.
“Đúng vậy, chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm trước chủ nhân. Những người khác không hề hay biết, ngoại trừ các trưởng lão ở sào huyệt huấn luyện.”
“Trưởng lão?” Kỷ Hi Nguyệt có cảm giác như mình đang xuyên không, đây là đang quay về thời cổ đại sao? Còn trưởng lão nữa chứ?
“Đây chỉ là một loại tôn xưng thôi, thực ra họ là những sư phụ đã lớn tuổi. Mọi thứ đều theo quy tắc và truyền thống từ lúc khai thiên lập địa cho đến bây giờ của Triệu gia ấy mà.”
“Vậy là cách huấn luyện của các anh sẽ khác với cách huấn luyện của hệ thống Triệu gia, cả nơi ở cũng khác luôn đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
La Hi gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi sẽ luôn ở ẩn cho đến khi chủ nhân mới lên tiếp quản vị trí. Đương nhiên bên cạnh chủ nhân cũ vẫn có hai người, vốn dĩ là có tới bốn người, nhưng đã chết hai.”
Kỷ Hi Nguyệt âm thầm kinh hãi: “Lợi hại thế mà cũng chết ư?”
“Đại tiểu thư, chúng tôi cũng là con người mà, đương nhiên sẽ chết chứ. Nếu không cẩn thận cũng có thể bị đánh trúng bộ phận chí mạng, hoặc là chết vì sinh lão bệnh tử.” La Hi khẽ cười, sau đó vẻ mặt trở lại nghiêm túc, “Những người như chúng tôi bình thường cũng không thọ lâu.”
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất khó chịu: “La Hi, anh nói cho tôi biết những thứ này không sợ sẽ bị trách phạt sao?” Cô tin đây đều là những chuyện vô cùng bí mật.
“Tôi chỉ là không muốn rời xa tiểu thư thôi.” Giọng nói của La Hi có chút thâm trầm, tâm trạng dường như cũng rất suy sụp.
Kỷ Hi Nguyệt cười cười nói: “Vậy thì đừng rời xa nữa, để tôi nói cậu chủ của anh là được
rồi.”
“Vậy, vậy Long Bân thì làm sao đây? Cậu ấy cũng muốn đi theo tiểu thư.” Long Bân có chút khó xử.
Kỷ Hi Nguyệt gãi gãi đầu: “Tôi thật sự không biết bản thân lại tốt đẹp như vậy đấy.”
“Tiểu thư không biết mấy người bên cạnh cậu chủ đều muốn cô làm chủ mẫu của Triệu gia sao?” La Hi nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Tôi biết, có thể do tôi không thanh cao như Úy Mẫn Nhi mà chỉ là một người dân bình thường, nên các anh mới cảm thấy có chút thân thiện thôi.”
“Tiểu thư cũng rất giỏi mà.” La Hi khen ngợi cô một câu. Nội trực giác và lòng dũng cảm của cô thôi cũng đủ khiến anh ấy nổi hết da gà rồi!
Kỷ Hi Nguyệt bật cười nói: “Thôi đợi Long Bân về rồi chúng ta bàn sau vậy. Bên cạnh có hai người mỹ nam lợi hại thế này tôi hơi bị áp lực.”
La Hi không nhịn được cười, vị tiểu thư này thật sự rất đáng yêu.
Xe chạy đến công ty Điện ảnh và Truyền hình Húc Nguyệt, hai người từ bãi đậu xe lên tầng tám.
Kỷ Hi Nguyệt lên trên trước, đúng lúc nhìn thấy Lâm San đang đi ra, bên cạnh là một trong ba người bọn A Đào, tên là A Minh.
“Kỷ tiểu thư!” Lâm San thấy Kỷ Hi Nguyệt thì vui mừng chạy đến, “Lâu rồi chưa gặp lại cô đấy!”
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Đúng vậy, gần đây hơi bận. Thế nào rồi, quay phim thuận lợi chứ?”
“Thuận lợi, hai ngày nữa là có thể đóng máy. Phải rồi Kỷ tiểu thư, cảm ơn cô đã sắp xếp vệ sĩ cho tôi nhé, thỉnh thoảng về khuya quả thực tôi hơi sợ.” Lâm San nhìn A Minh.
“Chào Kỷ tiểu thư.” A Minh thấy Kỷ Hi Nguyệt thì có chút sửng sốt, không biết tại sao thấy cô có hơi quen mắt.
“Ừm, làm việc chăm chỉ nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười với A Minh. A Minh nháy mắt ngây ra như phỗng, giọng nói này là của đại tỷ bọn họ mà?