Cô Khang nhìn về hướng Kỷ Hi Nguyệt, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, sau đó mỉm cười thân thiện nói: “Chào Kỷ tiểu thư, tôi tên là Khang Hinh Nhi, là trợ lý của Cố Tổng, hiện tại đang là thực tập sinh.”
Lúc Kỷ Hi Nguyệt thấy cô gái này, cô có chút kinh ngạc. Vì tướng mạo của cô ấy khá giống cô, chỉ khác là để tóc thẳng và dáng người thấp hơn cô một chút, nhưng nhìn chung cũng rất thon thả.
Riêng gương mặt thì hao hao cô đến ba mươi phần trăm, điều này khiến Kỷ Hi Nguyệt không khỏi kinh ngạc.
“Chào cô.” Kỷ Hi Nguyệt bắt tay với cô ấy, “Cô Khang năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”
“Năm nay tôi hai mươi sáu, từng tốt nghiệp Đại học Kinh Tế Tài Chính Cảng Thành. Trước đây tôi có làm việc cho một công ty sản phẩm chăm sóc sức khỏe hai năm, sau đó nghĩ việc vì lý do cá nhân, tình cờ thấy Húc Nguyệt đang tuyển người, cho nên đã gửi sơ yếu lý lịch đến.” Ánh mắt của Khang Hinh Nhi cũng nhìn thẳng vào khuôn mặt Kỷ Hi Nguyệt.
Bởi vì cô ấy cũng nhận ra bản thân với Kỷ tiểu thư đây có nét giống nhau, nhưng cô ấy không có làn da đẹp như Kỷ Hi Nguyệt. Nét mặt thanh tú, đặc biệt là đôi mắt của Kỷ Hi Nguyệt thực sự rất thông minh, còn cô ấy thì bị cận thị.
Cố Cửu nhìn hai người phụ nữ, trông như cảnh đẹp vui mắt. Nhưng khi nhìn sang Kỷ Hi Nguyệt, ánh mắt của anh ấy có chút ảm đạm. Một phần lý do mà anh ấy chọn Khang Hinh Nhi là bởi vì cô ấy thực sự có nét giống Kỷ Hi Nguyệt.
Nhưng bây giờ xem ra chênh lệch vẫn còn quá xa, may mà khả năng làm việc của Khang Hinh Nhi không khiến anh ấy thất vọng.
Chỉ là khi hai người này thực sự đứng cạnh nhau, Cố Cửu mới chân chính hiểu ra Kỷ Hi Nguyệt là độc nhất vô nhị. Hơi thở trên người cô, nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt nhỏ nhắn đó, và sự ý vị không tương đồng với tuổi tác của cô giống hệt như một liều thuốc độc, khiến anh ấy mê mẩn không lối thoát.
“Cố Cửu nhìn người tôi rất yên tâm. Chị cố gắng làm việc nhé, bảo đảm tương lai sẽ đầy hứa hẹn.” Kỷ Hi Nguyệt hào sảng nói.
“Cảm ơn Kỷ tiểu thư, cảm ơn Cố tổng đã cho tôi cơ hội này. Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Khang Hinh Nhi cười
rất ngọt ngào, dường như không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại hòa đồng như vậy.
Cô ấy có hơi sợ Kỷ Hi Nguyệt sẽ không thấy thoải mái khi nhìn thấy cô ấy có nét hao hao Kỷ Hi Nguyệt, rồi sẽ kêu Cố Cửu sa thải cô ấy.
Nhưng thực tế là cô ấy đã nghĩ nhiều rồi.
Kỷ Hi Nguyệt mặc dù nhìn ra được tâm ý của Cố Cửu, nhưng cô rất tự tin với bản thân, với lại bây giờ cô cũng đã học được khí công, tính ra cũng là mỹ nữ bất khả chiến bại, còn sợ gì bị ai so sánh nữa?
Cố Cửu kêu Khang Hinh Nhi ra ngoài, sau đó nói: “Tiểu Nguyệt, cô thấy thế nào? Trực giác của cô rất chuẩn mà.”
“Nhưng tôi không biết nhìn người, có điều nhìn cô ấy cũng ổn. Mà Cố Cửu này, anh không cảm thấy cô ấy có chỗ nào giống tôi sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày nhìn Cố Cửu.
Cố Cửu có chút xấu hổ nói: “Thế à? Tôi thấy cô ấy khá đẹp, nhưng không so được với cô.”
“Thì đó, tìm được gien tốt giống tôi anh tưởng dễ lắm à? Haha. Được rồi được rồi, anh thích là được. Trần A Nam đang ở đâu? Tôi muốn đến xem cậu ấy thử.” Kỷ Hi Nguyệt không muốn nói nhiều vấn đề này.
Chung quy thì có những chuyện nói thẳng ra sẽ rất ngại ngùng. Triệu Húc Hàn và Cố Cửu đã từng nói đến vấn đề này, nhưng cô vẫn vờ như không biết gì, nếu không sẽ rất ngượng ngùng đến cả bạn bè cũng không làm được.
Trước đây cô chỉ nghĩ Triệu Húc Hàn nói linh tinh, nhưng hôm nay nhìn thấy Khang Hinh Nhi và ánh mắt của Cố Cửu, cô đã tin lời anh nói.
“Tiểu Nguyệt, hình như cô rất quan tâm đến Trần Á Nam nhỉ? Vừa đến là đã tìm cậu ấy, tôi cũng muốn phát ghen luôn đấy.” Cố Cửu liền tỏ ra vẻ mặt khó chịu.
Kỷ Hi Nguyệt cười ha hả: “Anh đừng lắm lời nữa, không biết Trần Á Nam là cây hái ra tiền của chúng ta à? Yên tâm, trong lòng Kỷ Hi Nguyệt tôi, Cố Cửu anh không ai có thể thay thế được.”
“Thật à?” Cố Cửu liền cười hớn hở, trong lòng cũng được an ủi phần nào.
“Đương nhiên, Cố Cửu chỉ có một, độc nhất vô nhị.” Kỷ Hi Nguyệt lém lỉnh nói.