Long Bân thấy Kỷ Hi Nguyệt thì rất nhiệt tình, đợi Triệu Húc Hàn dặn dò xong, anh ấy quay sang cười nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Đại tiểu thư, không ngờ cô cũng đến, quá tốt rồi.”
“Long Bân, vết thương của anh đã khỏi chưa? Lần trước thực sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi và Liễu Đông có lẽ đã xảy ra chuyện rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Long Bân thì rất thân thiết.
“Nào có, đây là bổn phận công việc của chúng tôi mà. Đúng rồi đại tiểu thư, xong vụ này rồi tôi có thể theo cô về Cảng Thành không?” Long Bân liếc nhìn Triệu Húc Hàn đang thay quần áo.
“Đương nhiên có thể. Cậu chủ nhà anh đã đồng ý rồi. Nhưng mà để anh bảo vệ tôi thì thật sự chẳng khác gì ‘giết gà bằng dao mổ trâu.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
Long Bân liền lắc đầu: “Không đâu. Sau này cô rất có khả năng sẽ trở thành chủ mẫu của Triệu gia, nên có thể bảo vệ cho cô là vinh hạnh của tôi. Có điều, cậu chủ nói cô cũng biết khí công, nên tôi chỉ e là tương lai đại tiểu thư không cần đến sự bảo vệ của chúng tôi nữa.”
“Haha, tôi có thể tự lực cánh sinh tất nhiên là chuyện tốt, nhưng dầu gì tôi cũng là một người phụ nữ, bên cạnh vẫn cần có người đi theo, anh yên tâm đi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ấy nhướn nhướn mày, khuôn mặt rất lém lỉnh và giảo hoạt.
Quy Mao thấy dáng vẻ của Kỷ Hi Nguyệt như vậy thì có chút hiếu kỳ, sau đó lại nhìn nụ cười trên mặt Long Bân. Mặc dù bốn người ám vệ bọn họ bình thường ít liên lạc và lui tới, nhưng dù sao cũng từng trưởng thành cùng nhau và cùng trải qua quá trình rèn luyện gian khổ, thành ra giữa họ cũng có sự hiểu biết nhất định về tính cách của nhau.
Long Bân trước giờ không phải mà kiểu người sôi nổi như vậy, dĩ nhiên có lúc cần diễn kịch thì anh ấy vẫn rất lưu manh, nhưng có thể nhìn thấy nụ cười chân thành trên gương mặt anh ấy như bây giờ là điều rất hiếm thấy.
Cho nên, rất có thể vị Kỷ tiểu thư này sẽ trở thành chủ mẫu của Triệu gia.
“Chào đại tiểu thư, tôi tên là Quy Mao, là người lớn lên cùng Long Bân và đang làm việc cho chủ nhân.” Quy Mao lập tức bước tới chào hỏi Kỷ Hi Nguyệt.
“Chào anh, tên của anh thật
sự rất đặc biệt. Xem ra tôi không thể nào quên anh được.” Câu nói của Kỷ Hi Nguyệt khiến Quy Mao nhất thời vui sướng trong lòng.
“Không sợ đại tiểu thư chê cười, trong bốn ám vệ, tôi là người làm việc khá lề mề, nên bị bọn họ đặt cho cái tên này luôn, haha.” Quy Mao ngại ngùng gãi đầu, nhìn có chút đáng yêu.
Triệu Húc Hàn lên tiếng: “Được rồi, mọi người thay xong quần áo rồi thì lên đường thôi. Tiểu Nguyệt, đây là mặt nạ bảo hộ của em. Nhớ kỹ, chúng ta tuyệt đối không thể bai lộ, vì một khi bại lộ, hậu họa sẽ khôn cùng.’
Mặt Kỷ Hi Nguyệt đanh lại, trong lòng có chút cả kinh, nhưng sau đó vẫn kiên định gật đầu.
Đây là trận chiến của Triệu gia và băng nhóm Hắc Hỏa, không thể lộ diện nên không thể để cho cảnh sát và người có liên quan biết được bất kỳ manh mối gì.
“Nếu thật sự vạn bất đắc dĩ, nhớ là giết lầm còn hơn bỏ sót!” Triệu Húc Hàn nhìn vào mắt Kỷ Hi Nguyệt, nói.
Kỷ Hi Nguyệt nghe xong không khỏi tái mặt. Trong con ngươi của Triệu Húc Hàn thoáng chút đau lòng: “Anh đã từng nói, chuyện của Triệu gia rất nguy hiểm, mà kẻ địch đối diện càng nguy hiểm hơn. Một khi em nhân từ, đó không còn là tai họa của bản thân, mà còn hại chết rất nhiều người. Em hiểu không?”
Kỷ Hi Nguyệt nghẹn ngào gật đầu: “Anh Hàn, anh yên tâm, em hiểu mà, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình! Em sẽ không thủ hạ lưu tình đâu.”
Triệu Húc Hàn vươn tay xoa đầu cô, hài lòng nói: “Em biết là tốt. Được rồi, thay đồ đi.”
Năm người trong phòng thoáng chốc đã thay đồ xong, chiếc mũ trùm đầu mà Kỷ Hi Nguyệt đội chỉ để lộ hai con mắt và lỗ mũi, ngay cả miệng cũng bị che lại. Bên trong mọi người đều mặc áo chống đạn.
Bốn người đàn ông còn trang bị thêm một khẩu súng lục, Triệu Húc Hàn đưa cho Kỷ Hi Nguyệt một khẩu súng lục tinh xảo, Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, e dè nói: “Anh Hàn, em, em không biết bắn súng.”