Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Vốn dĩ anh không định ra tay sớm như vậy, nhưng em đã cho anh một bất ngờ ngoài sức mong đợi, cộng thêm chuyện Triệu Thanh Hổ đang tự đâm đầu vào chỗ chết, nên bây giờ chính là lúc thiên thời địa lợi nhân hòa.”
Kỷ Hi Nguyệt thực sự không hiểu lắm, nhưng cô tin Triệu Húc Hàn tự có tính toán của mình, cô hỏi anh: “Anh kêu em đi giết ai? Người tốt hay người xấu?” Kỷ Hi Nguyệt cười khổ.
“Đương nhiên là người xấu chứ, còn là một tên khốn nạn xấu xa nữa. Hắn ta có thuê một vệ sĩ của Triệu gia, nên có rất nhiều người từng ám sát hắn ta nhưng không thành.”
Triệu Húc Hàn giải thích: “Là thủ lĩnh của băng nhóm Hắc Hỏa, Dillon.”
Kỷ Hi Nguyệt nhất thời run rẩy, hai mắt mở to, sửng sốt nói: “Anh Hàn, anh, hình như anh quá coi trọng em rồi đúng không? Em, làm sao em có thể giết hắn ta được?”
Triệu Húc Hàn siết nhẹ vai cô: “Chẳng phải em nói em là thiên hạ vô địch sao? Vệ sĩ của Triệu gia bên cạnh hắn ta là người không biết khí công, đa số đều dùng súng và dao, nhìn chung chỉ có thân thủ là tốt. Lúc trước hắn ta muốn thuê ám vệ để làm vệ sĩ, nhưng một ẩn môn thế gia bình thường không cho phép một ám vệ làm vệ sĩ của người khác trong thời gian quá dài.”
Kỷ Hi Nguyệt nghe anh nói tiếp: “Cho nên chỉ cần ám vệ ra tay, tỷ lệ thành công sẽ là một nửa, nếu là siêu cấp cao thủ thì tỷ lệ thành công sẽ là tám mươi phần trăm, còn nếu đánh bất ngờ thì có thể lên tới một trăm phần trăm.”
Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt có chút khó xử, Triệu Húc Hàn thấy cô có chút sợ hãi, bèn nói: “Tiểu Nguyệt, nếu em thật sự cảm thấy sợ hãi, anh có thể hủy bỏ, chờ cơ hội khác.”
Triệu Húc Hàn đột nhiên cảm thấy mình thật điên rồ, tại sao trong đầu anh lại có suy nghĩ kêu Kỷ Hi Nguyệt đi làm một việc nguy hiểm như vậy chứ?
Nhất thời sắc mặt của anh không khỏi lúng túng: “Anh xin lỗi, là anh không suy nghĩ chu toàn. Em chưa từng giết ai, làm sao anh có thể để em đi giết người được. Anh thật sự hồ đồ rồi.” Triệu Húc Hàn đột nhiên tự tát mình một cái.
Lẽ nào anh thực sự đặt lợi ích của Triệu gia lên trên người phụ nữ mà mình yêu thương sao?
Triệu Húc
Hàn sửng sốt, cảm giác bản thân quá mức đáng sợ. Làm sao anh có thể làm ra được chuyện như vậy?
Kỷ Hi Nguyệt không nói chuyện, có chút thẫn thờ bước tới sô pha ngồi xuống, trong đầu là một mảnh hỗn độn.
“Tiểu Nguyệt, anh xin lỗi, anh xin lỗi. Anh, anh có chút điên loạn rồi.” Triệu Húc Hàn tự nhiên thấy chán ghét bản thân, sao anh có thể đưa ra loại yêu cầu như vậy với cô được.
Triệu Húc Hàn vô cùng tự trách, vội vàng nói: “Em cứ xem như anh chưa nói gì nhé. Anh thật sự bị ma quỷ ám ảnh rồi. Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, em không sao chứ?”
Thấy cô ngồi im bất động với khuôn mặt tái nhợt, Triệu Húc Hàn càng cảm thấy chán ghét bản thân hơn.
Cô lương thiện và xinh đẹp như vậy, làm sao anh có thể kêu cô đi giết người được? Bất kể là người tốt hay kẻ xấu thì đó cũng là chuyện bàn tay sẽ vấy máu.
“Em, em không sao, chỉ là hơi trống rỗng chút thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cười khan một tiếng.
“Là anh không tốt. Em đừng nghĩ tới nữa. Cứ xem như anh chưa từng nói gì là được. Đó chỉ là kế sách thoáng xuất hiện trong đầu anh, chắc vì anh quá muốn củng cố vị trí chủ nhân của mình, nên mới nôn nóng như vậy.” Triệu Húc Hàn quỳ xuống xin lỗi Kỷ Hi Nguyệt, nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô mà vô cùng tự trách.
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Em không sao, vừa nãy do em hơi choáng thôi. Thực ra nghĩ thông rồi thì chuyện cũng không có gì quá ghê gớm. Triệu gia của các anh vốn dĩ là một gia tộc khiến em cảm thấy rất bí ẩn. Chỉ là cá nhân em chưa từng gặp phải chuyện như vậy, nên có đôi chút khó tiếp nhận.”
“Tiểu Nguyệt, công việc kinh doanh của Triệu gia ở nước ngoài cũng rất nghiêm túc, chẳng hạn như Broadway, hộp đêm, câu lạc bộ, vv… Gia đình anh cũng mua lại và tổ chức kinh doanh rất bình thường, nhưng ở nước ngoài không giống trong nước, luật pháp bên đây cũng rất khác biệt, chắc em cũng đã biết một số chuyện của thế giới ngầm mà đúng không?”