Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Thân Phận Của Cửu Thiếu


trước sau

Mỗi lần nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt thế này Tiêu Ân đều rất kinh ngạc. Ánh mắt của cậu chủ vẫn tương đối tốt. Nhưng anh ta biết cậu chủ không phải là kiểu đàn ông chỉ nhìn vào ngoại hình của phụ nữ.

Vì nếu như vậy, cho dù Kỷ Hi Nguyệt có là mỹ nhân thì trên cô vẫn còn nhiều người phụ nữ vừa mắt hơn.

Kỷ Hi Nguyệt lên xe xong thì hỏi dò: “Tiêu Ân, cậu chủ nhà anh sao lại muốn tôi đến công ty tìm anh ấy vậy? Làm tôi rất căng thẳng.”

Tiêu Ân cười nói: “Cái này tôi cũng không rõ. Nhưng hình như có liên quan tới thiếu gia Cố Cửu.”

“Cố Cửu? Vị bác sỹ playboy đó sao?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc. Trong mắt cô, hình tượng mỹ nam lịch thiệp trước đây của Cố Cửu đã sớm sụp đổ theo cái ngày mà cô nhìn thấy anh ấy đi dạo phố với siêu mẫu.

“Phải. Tôi nghe cậu chủ nhắc đến thiếu gia Cố Cửu trong điện thoại.” Tiêu Ân vừa lái xe vừa nói chuyện.

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày. Cô không hiểu Triệu Húc Hàn gọi cô đến và Cố Cửu thì có liên quan gì đến nhau. Nhưng dù sao cô cũng không thể không đi. Đến là sẽ rõ.

Nhắn tin hỏi đại ma vương thì không thấy hồi âm. Tên đó đúng là kiệm lời như vàng.

“Tiêu Ân, kể cho tôi nghe một chút về Cố Cửu đi. Trước đây tôi từng thấy anh ấy đi với một cô siêu mẫu nổi tiếng. Tôi định về đăng báo nhưng cậu chủ nhà anh nói sẽ chết người, như vậy là có ý gì?”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn thời gian thấy vẫn còn một lúc mới tới nên tán gẫu với Tiêu Ân. Không có Vô Cốt ở đây, cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Cửu thiếu không phải là người Cảng Thành. Anh ấy vì muốn chạy trốn khỏi sự kiểm soát của gia tộc nên mới đến Cảng Thành. Cậu chủ đã đầu tư cho anh ấy một bệnh viện cao cấp, để anh ấy ở đây lánh tạm.” Tiêu Ân giải thích đơn giản.

“Hả? Anh ấy không phải người Cảng Thành?” Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc, “Vậy anh ấy là người ở đâu?”

“Người kinh thành.” Tiêu Ân đáp.

“Người kinh thành? Gia tộc kinh thành? Mẹ kiếp! Tiêu Ân, không phải như tôi đang nghĩ đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt, quả là kinh ngạc tột độ.

“Có lẽ chính là như vậy.” Câu trả lời của Tiêu
Ân cũng rất có ý tứ.

“Mẹ kiếp. Cố Cửu thì ra là thứ dữ.  Trách sao bảo chết người. Người chết có lẽ là anh ấy nhỉ. Bị ông già nhà anh ấy đánh mà chết!” Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu tưởng tượng.

Tiêu Ân không đáp lại. Đầu đầy vạch đen. Vị Kỷ tiểu thư này sao nói hai chữ ‘Mẹ kiếp’ thuận miệng thế không biết.

Nhưng có lẽ do cô hay nghe Triệu Vân Sâm oán cậu chủ, những lời đó chắc còn khó nghe hơn. Thật không dám tin cô là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải, nhìn giống với mấy cô thiếu nữ nổi loạn hơn.

Thế mà cậu chủ lại có thể nghe lọt tai, kiên nhẫn chịu đựng hết lần này tới lần khác. Thực sự khiến người khác mở mang tầm mắt.

Tuy nhiên, giới trẻ hiện nay đều có style kiểu này, trong miệng khi nào cũng thốt ra hai chữ ‘Mẹ kiếp’. Chẳng qua ý nghĩa thực sự của ‘Mẹ kiếp’ đã thay đổi, trở thành câu cửa miệng để cảm thán.

Xã hội thực tại đang không ngừng thay đổi, khả năng tiếp nhận của anh ta cũng phải thay đổi như cậu chủ mới được.

“Tiêu Ân, tập đoàn Đế Vương Triệu Thị rốt cuộc đang kinh doanh cái gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt không nhịn nổi, hiếu kỳ hỏi.

Khóe miệng Tiêu Ân khẽ giật giật một lúc rồi nói: “Kỷ tiểu thư, chuyện này tốt nhất cô nên hỏi cậu chủ. Chúng tôi chỉ là cấp dưới, quả thực cũng không rõ lắm.”

“Xía. Tôi cóc tin.” Kỷ Hi Nguyệt bẹt miệng. Triệu Húc Hàn rẩt tín nhiệm Tiêu Ân, làm gì có chuyện anh ta không biết. Không nói cho cô biết bởi vì cô vẫn là người ngoài chứ gì.

Cho dù cô không biết, nhưng bây giờ nghe được lai lịch của Cố Cửu thì cũng có thể mơ hồ đoán ra một vài chuyện, chắc hẳn là làm ăn buôn bán lớn.

“Tiêu Ân, ngoài thiếu gia Cố Cửu ra thì còn người nào khác không?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi thăm.

“Tôi thật sự không rõ.” Tiêu Ân cười khổ nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện