Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật gù, nói: “Vậy chúng ta vào câu lạc bộ bằng cách nào? Hơn nữa, nếu chúng ta xuất hiện với thân phận thật, liệu có bị điều tra ra không?”
Triệu Húc Hàn đáp: “Anh sẽ kêu bên IT phối hợp với chúng ta, ngoài ra em với anh cũng nên thay đổi diện mạo một chút. Chuyện này anh đã kêu Long Bân đi chuẩn bị đồ rồi.”
Mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên: “Hóa trang?”
“Có thể cho là như vậy, nhưng không giống như Vương Nguyệt của em đâu.” Triệu Húc Hàn có chút nghẹn lời.
Kỷ Hi Nguyệt ho khan vài tiếng: “Dáng vẻ như vậy em thấy khá tốt mà, đâu có mấy ai nhận ra em.”
Triệu Húc Hàn vừa ăn vừa chuyển chủ đề: “Tên Mai Ngọc tóc trắng chỏm vàng mà hôm nay chúng ta gặp đã được nhóm Thước Phong tìm ra, nhưng vẫn đang trong quá trình âm thầm theo dõi. Có vẻ tên này không dễ dàng đối phó. Hai ám vệ mà vẫn không hạ gục được hắn, chứng tỏ lính đánh thuê của Tôn Thị thế gia lần này rất đáng gờm.”
“Vậy đã biết mục tiêu ám sát của hắn ta là ai chưa? Không phải giúp đỡ cho nhóm Hắc Hỏa sao?” Kỷ Hi Nguyệt chau mày, nếu trong thời gian bọn cô hành động gặp phải tên này, cơ hội thành công sẽ giảm đi rất nhiều.
“Vẫn chưa biết mục tiêu cụ thể, nhưng không gấp, sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi. Dù sao cũng đã có Thước Phong và Quy Mao theo dõi hắn, nên tạm thời không có gì đáng kể, cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta.” Triệu Húc Hàn gắp thức ăn cho Kỷ Hi Nguyệt, “Em ráng ăn nhiều một chút mới có sức để làm việc.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn anh.
“Anh nghĩ kĩ rồi, người cứ để anh giết, em chỉ cần yểm trợ cho anh là được.” Triệu Húc Hàn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không đành lòng để hai tay của Kỷ Hi Nguyệt vấy máu.
Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Anh Hàn, anh cũng ba phải quá nhỉ! Sao lại mất lòng tin vào em như vậy? Em nói cho anh biết, chỉ cần là những chuyện của anh, đừng nói giết một người, kêu em giết mười người em cũng bằng lòng nữa là.”
Triệu Húc Hàn sửng sốt, trong lòng không khỏi cảm động, sau đó xoa xoa đầu cô: “Chính vì em quá lương thiện, nên anh không muốn để em làm nhiều chuyện vì anh, như vậy anh sẽ rất áy náy. Dù sao anh cũng là người đàn ông của em, để anh bảo vệ em mới
chuyện nên làm.”
“Xí, anh Hàn, là do chủ nghĩa đàn ông của anh quá mạnh. Người nào thực lực mạnh thì người đó bảo vệ thôi. Trước đây thực lực của em không bằng anh, đương nhiên phải để anh bảo vệ em, nhưng bây giờ rõ ràng em cũng rất lợi hại, sau này biết đâu còn mạnh hơn cả anh, đến lúc đó gặp nguy hiểm không chừng em còn bảo vệ ngược lại anh, lẽ nào anh không cho em bảo vệ anh?” Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi nói.
Triệu Húc Hàn nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần của cô với ánh mắt sâu thẳm, không hiểu sao càng nhìn cô anh lại càng không dứt ra được. Suy nghĩ của cô hoàn toàn khác với người bình thường, nội tâm của cô cũng mạnh mẽ hơn cả những người phụ nữ bình thường.
Anh thật sự rất vui mừng vì mình có được tình yêu của cô.
“Anh không cho em bảo vệ anh thật sao?” Kỷ Hi Nguyệt lại bĩu môi hỏi anh lần nữa.
Triệu Húc Hàn lập tức lắc đầu: “’Đương nhiên không phải. Nếu em mạnh hơn anh, anh sẽ nấp sau lưng em để em bảo vệ. Vì em, anh có thể vứt bỏ chủ nghĩa đàn ông của mình. Bởi vì anh biết, nếu anh chết đi, chắc chắn em sẽ rất đau lòng. Cũng giống như nếu em xảy ra chuyện, anh nhất định sẽ sống không nổi. Cho nên chúng ta phải chiếu cố lẫn nhau, đừng mãi lấn cấn chuyện ai sẽ ra mặt bảo vệ ai.”
“Yeah! Tốt quá rồi, anh Hàn giác ngộ được như vậy, rất xứng đáng là người đàn ông mà Kỷ Hi Nguyệt em đã nhìn trúng.” Kỷ Hi Nguyệt không khỏi vui mừng. Anh nói rất đúng, nếu cô khoe sức khoe tài mà bị thương, chắc chắn anh sẽ rất khó chịu, vậy thì chi bằng để anh bảo vệ và ngược lại cô cũng thế.
Triệu Húc Hàn bật cười, nụ cười mang theo nhiệt độ ấm áp. Kỷ Hi Nguyệt cũng cười dịu dàng với anh, giữa hai người như có tâm linh tương thông, không cần phải nói gì quá nhiều.
Ăn cơm xong, hai người nghĩ ngơi một lát. Long Bân quay lại mang thêm một chiếc hộp. Trong lúc này Triệu Thanh Hổ, Phan Sinh và những người khác cũng đến hỏi thăm và báo cáo gì đó.