Anh chọn mái tóc xoăn màu nâu, hơi dài, che đi nửa trán. Mắt cũng màu nâu. Mũi thì tạo hình thành chiếc mũi đại bàng. Lông mày đen rậm, hình dáng lông mày cũng có chút thay đổi. Trong hốc mắt còn dán thêm thứ gì đó, làm cho đôi mắt hõm sâu hơn, nhìn giống hệt với mấy người đàn ông ngoại quốc.
Chỉ riêng lông mi là đàn ông không thể gắn giả được. Kỷ Hi Nguyệt càng nhìn càng thấy anh không giống Triệu Húc Hàn, cũng cảm thấy rất thần kỳ, trên cằm của anh còn dán một miếng phim nhựa, làm cho khuôn mặt nhìn vuông vức hơn.
“Anh Hàn, mấy thứ này dùng xong rồi có thể cho em được không? Sau này có làm chuyện xấu em cũng cảm thấy tự tin hơn.” Mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên.
Triệu Húc Hàn liếc mắt nhìn cô, đây là logic gì vậy? Chẳng lẽ chỉ cần thay đổi diện mạo là có thể ưỡn ngực thẳng lưng làm chuyện xấu sao?
“Em đừng tưởng bở nữa. Bây giờ công nghệ rất hiện đại, hoàn toàn có thể nhận diện được khuôn mặt. Nếu người ta đã có lòng muốn điều tra thì cho dù có thay đổi cũng sẽ bị phát hiện như thường thôi.” Triệu Húc Hàn không khách khí nói.
Kỷ Hi Nguyệt không khỏi hụt hẫng: “Không phải chứ, công nghệ bây giờ đáng sợ thế cơ à? Nhưng mấy việc như nhận diện khuôn mặt người bình thường đâu làm được đúng không?”
“Em tưởng chúng ta đang đối phó với người bình thường sao? Bây giờ làm thế này chẳng qua là để kéo dài thời gian điều tra sau khi bị phát hiện thôi. Đến lúc đó chú tư đã bị đá văng, cho dù có biết em với anh làm thì nguyên lão cũng không làm được gì.” Triệu Húc Hàn giải thích.
“Hiểu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt chu miệng nói, “Vậy băng nhóm Hắc Hỏa đó liệu có điều tra chúng ta không?”
“Rất khó để nói, có thể là không. Dù chúng ta đã hóa trang, nhưng cũng phải cố gắng cúi thấp đầu. Bình thường camera chỉ quay được đỉnh đầu, em cứ cúi đầu thấp xuống một chút là có thể giấu được mặt, với lại trong hộp đêm vừa tối vừa nhiều người, muốn điều tra được phải tốn rất nhiều thời gian và công sức, mà có khi còn không điều tra được.” Triệu Húc Hàn đáp.
Kỷ Hi Nguyệt liền thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Triệu Húc Hàn cởi áo sơ mi trên người xuống, sau đó cầm chiếc áo may ô màu đen mặc lên. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thân hình tráng kiện và gợi cảm của
anh mà xém chút chảy cả nước miếng.
Người có huấn luyện quả nhiên thân thể luôn giữ được phong độ, nhìn phần cơ bắp trên bụng anh mà thật sự muốn sờ thử một chút.
Triệu Húc Hàn lại cởi quần tây xuống, thay sang một chiếc quần jean màu xanh, trong nháy mắt từ một đại boss với khuôn mặt lạnh lùng trở thành một chàng thanh niên đẹp trai tỏa nắng.
“Các thanh niên trong hộp đêm đều thích kiểu ăn mặc như vậy, còn phụ nữ thì đa số giống như em, cho nên hóa trang thế này cũng không quá chói mắt.” Triệu Húc Hàn giải thích.
“Haha, anh Hàn thế này thật sự rất đẹp trai. Nhìn qua chẳng thấy giống anh chút nào, đến cả em cũng không nhận ra nữa đấy.” Mắt Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh cứ sáng rực lên.
“Nhận không ra mới là chuyện tốt. Mặc áo khoác vào đi, chúng ta xuất phát.” Triệu Húc Hàn mặc thêm áo khoác jean, còn Kỷ Hi Nguyệt thì khoác một chiếc áo gió dài màu đen có mũ.
Hai người bước tới cửa, gọi Long Bân một tiếng. Cánh cửa mở ra, Triệu Húc Hàn kéo tay Kỷ Hi Nguyệt sải bước về hướng cửa cầu thang thoát hiểm.
“Không đi thang máy sao?” Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên hỏi. Đây đang là tầng bốn mươi tám, con mẹ nó lẽ nào phải đi bộ xuống dưới?
Triệu Húc Hàn đáp: “Đến tầng bốn mươi sẽ đổi qua thang máy.”
Kỷ Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cất bước chạy theo anh. Tốc độc của Triệu Húc Hàn càng lúc càng nhanh. Kỷ Hi Nguyệt lập tức hít vào một hơi thật sâu, khí công liền bộc phát, chỉ cần một bước nhảy nhẹ nhàng đã đi được một tầng bậc thang.
Triệu Húc Hàn xoay đầu thấy cô đang nhẹ nhàng như không đuổi theo anh, khóe miệng vô thức cong lên: “Khá lắm.”
“Chứ sao!” Kỷ Hi Nguyệt không ngại nhận lời khen.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Nhớ, tối nay cố gắng đừng nói chuyện, vì giọng nói rất dễ dàng nhận ra.”
“Em hiểu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu.