Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Giả vờ say rượu (I)


trước sau

Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên cũng phối hợp với anh. Hai người từ từ di chuyển về hướng bên kia sàn nhảy, nhằm tìm cơ hội tốt hơn, cũng như hiểu rõ thêm tình hình.

Một tiếng sau, Dillon vẫn chưa rời khỏi tầng hai, lúc này người trong hộp đêm càng lúc càng đông, ngay cả lầu hai cũng đứng chật cứng người, cảnh tượng càng thêm hỗn loạn.

Địa điểm ban đầu của Dillon cũng bị thu hẹp đi đôi phần, các nhân viên bảo vệ lúc này đã dồn về xung quanh quầy bar của hắn ta.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy trong quầy bar của hắn ta có rất nhiều phụ nữ, người nào cũng ngực nở eo thon, còn bàn tay Dillon thì không rời điếu xì gà và thỉnh thoảng dở trò sàm sở với đám phụ nữ.

“Không phải Dillon có tình nhân cũ đang ở đây sao?” Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên nói.

Triệu Húc Hàn đáp: “Đang ở bên kia.Cô ta là tú bà ở đây.” Câu trả lời của Triệu Húc Hàn khiến Kỷ Hi Nguyệt nhất thời hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, thảo nào Dillon phóng đãng như vậy mà người tình nhân cũ đó không thấy qua đánh ghen.

Xem ra cô ta là một người phụ nữ rất hiểu chuyện, hoàn toàn nắm bắt được tâm lý của những người đàn ông như vậy. Kỷ Hi Nguyệt quả thực có chút bái phục.

“Có vẻ Dillon sẽ không xuống nữa. Thế này đi, em nghĩ cách đánh lạc hướng người vệ sĩ của Triệu gia, anh sẽ đi giết Dillon, sau đó theo đường cũ ra ngoài, xuống bãi đậu xe, vẫn là chiếc xe thể thao màu trắng đó.” Triệu Húc Hàn thấy chờ đợi cũng không phải là cách. Dù sao anh cũng đã nói đang ở trong phòng nghĩ ngơi, nếu có người tới tìm, sợ là Tiêu Ân sẽ không ngăn được.

“Không, để em đi cho. Nhìn tình hình này e là chỉ có phụ nữ mới tiếp cận được hắn ta thôi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn vào mắt Triệu Húc Hàn.

“Không được, để anh đi, em đừng lộn xộn!” Ánh mắt của Triệu Húc Hàn rất nghiêm khắc.

“Anh Hàn, anh phải cho em cơ hội chứ. Anh yên tâm đi, đối phó với những loại khốn nạn này, em tuyệt đối sẽ không nương tay đâu. Đây cũng là cơ hội để em chứng minh cho anh thấy mà đúng không?”

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy nếu cô đi, phần
thắng chắc chắn sẽ nhỉnh hơn một chút. Dù sao thì đàn ông muốn tiếp cận Dillon cũng không dễ dàng gì, nhiều khi còn bị nghi ngờ nữa.

Triệu Húc Hàn nhìn lên trên, Kỷ Hi Nguyệt nói rất có lý, cơ hội để anh tiếp cận được hắn ta là rất thấp, nhưng phụ nữ thì khác.

“Yên tâm đi!” Kỷ Hi Nguyệt siết chặt tay anh, “Nếu em làm không được, vẫn còn có anh mà đúng không?”

Triệu Húc Hàn rất rối rắm. Kỷ Hi Nguyệt buông tay anh ra: “Mua rượu trước đã, em sẽ giả vờ say.”

Triệu Húc Hàn nheo mắt lại, sau đó đành phải chen chúc theo cô, bên cạnh đều là nơi bán rượu.

Kỷ Hi Nguyệt mua một chai rượu ngoại, uống vài hớp, trên người cũng dính vài giọt rượu, sau đó cô nheo mắt lại, cảm giác rất giống với dạng phụ nữ rượu chè bê bết.

Triệu Húc Hàn cũng uống vài ngụm, dù sao cũng phải phối hợp diễn kịch.

Sau đó Triệu Húc Hàn cầm nửa chai rượu còn lại, vòng tay ôm Kỷ Hi Nguyệt, hai người say sưa đi về phía tầng hai.

Thanh niên kề vai bá cổ, tay cầm chai rượu lắc lư say sỉn là chuyện thường tình ở những nơi thế này.

Mọi người đều chen qua chen lại, nhìn không có gì khác thường.

Hai người nhanh chóng lên tới vị trí của Dillon ở tầng hai, muốn tìm chỗ đứng nhưng đi qua đi lại vẫn chưa kiếm ra được.

Kỷ Hi Nguyệt đi thẳng về hướng Dillon, bất ngờ bị một bảo vệ chặn lại. Trong miệng cô cứ ô ô a a muốn xông vào trong, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại, trông có vẻ rất say sỉn.

Nhân viên bảo vệ hét vào mặt cô vài câu tiếng Anh, Kỷ Hi Nguyệt nghe hiểu, ý là kêu cô tránh ra chỗ khác, trong đây đã hết chỗ.

Ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt mê man, cười cười chỉ tay về hướng Dillon.

Nhân viên bảo vệ sửng sốt, tưởng Kỷ Hi Nguyệt là một trong những người phụ nữ của lão đại, bèn kêu Kỷ Hi Nguyệt đứng đợi để anh ta vào hỏi thử.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện