“Bố, anh Hàn vừa mới về, vẫn còn công chuyện cần xử lý. Để tối nay con hỏi anh ấy thử xem. Chắc cũng vài ngày tới thôi, được không ạ?” Kỷ Hi Nguyệt vội đáp.
“Được, con nhớ là được. Đi Mỹ chơi vui không?” Kỷ Thượng Hải hỏi.
“Đương nhiên vui rồi, để con gửi ảnh cho bố xem.” Kỷ Hi Nguyệt liền gửi cho Kỷ Thượng Hải mấy bức ảnh cô chụp chung với Triệu Húc Hàn. Kỷ Thượng Hải xem ảnh xong, không biết vì sao đôi mắt già nua lại ươn ướt.
Bởi vì Kỷ Hi Nguyệt trong ảnh cười rạng rỡ như ánh mặt trời, còn ánh mắt của Triệu Húc Hàn bên cạnh lại rất nuông chiều, thái độ cũng rất ấm áp. Chỉ khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy mà dường như ông đã nhận ra được Triệu Húc Hàn rất thật lòng với con gái của mình.
Nhưng nghĩ đến chuyện anh là chủ nhân của Triệu gia, Kỷ Thượng Hải lại có chút rối rắm.
Ông cầm bức hình của vợ lên, lẩm bẩm trò chuyện.
“Thu Hà, Hi Nguyệt đã trưởng thành rồi, con bé đã có người đàn ông mà nó yêu thương, em phải phù hộ cho hai đứa được bình an vô sự đấy nhé. Anh đã mất đi em, anh không muốn phải mất thêm Tiểu Nguyệt, nên em nhất định phải phù hộ cho các con đấy.” Kỷ Thượng Hải nhìn bức hình của vợ, nước mắt tự nhiên rớt xuống.
Trước giờ cơm tối, Kỷ Hi Nguyệt quay về khu dân cư Phong Nhã. Thím Lý đang làm cơm, nhưng hôm nay có thêm một vị khách.
Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn thấy người khách này, sắc mặt liền thay đổi.
“Triệu Vân Sâm, cậu đến đây làm gì? Anh Hàn chưa về.” Người đến là đại thiếu gia Triệu Vân Sâm.
“Kỷ Hi Nguyệt, tốt xấu gì tôi cũng là cháu trai của chú ba, đến đây ăn bữa cơm lẽ nào không được?” Triệu Vân Sâm thấy Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn thấy cậu liền bày ra dáng vẻ bạo lực thì không khỏi hoài niệm.
“Cậu tìm anh Hàn có chuyện à? Sao không đến công ty của anh ấy?” Kỷ Hi Nguyệt có chút ngạc nhiên.
Triệu Vân Sâm cứ như đang ở trong nhà mình, dựa vào sô pha, ngả ngớn đáp: “Chú ba về nhà cổ rồi, tôi phải đợi chú ấy quay về.”
Kỷ Hi Nguyệt nghe vậy liền bước tới, ngồi xuống bên cạnh cậu ta: “Có chuyện gì quan trọng à?”
Triệu Vân Sâm nhìn vẻ mặt lo lắng của Kỷ Hi Nguyệt, nhíu mày nói: “Kỷ Hi Nguyệt, cô muốn quan tâm đến chuyện của Triệu gia chúng tôi thì ít nhất cũng phải trở thành người của Triệu gia
mới có đủ tư cách!”
“Triệu Vân Sâm, cậu muốn ăn đấm đúng không!” Kỷ Hi Nguyệt liền giơ nắm đấm lên. Cái tên này đúng là lúc nào cũng khiến cô tức đến phát cáu.
Triệu Vân Sâm vội vàng rụt cổ: “Kỷ Hi Nguyệt, cô đừng bạo lực như vậy được không? Tôi có chuyện cần tìm chú ba thật đấy.”
“Chuyện gì, tại sao tôi không thể biết?” Kỷ Hi Nguyệt có chút lo lắng.
Triệu Vân Sâm đáp: “Tôi không nói được thật mà. Chuyện của Triệu gia. Bố tôi kêu tôi đến, tôi gọi điện thoại cho chú ba thì chú ấy bảo tôi qua đây đợi chú ấy.”
Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày suy nghĩ, trong hoàn cảnh bình thường, Triệu Húc Hàn chắc chắn sẽ không để tên Triệu Vân Sâm đến gần cô, dù sao thì lần trước cậu ta cũng suýt chút nữa đã hôn cô, nhưng bây giờ xem ra chuyện này rất quan trọng.
“Thôi được rồi, tôi không hỏi nữa, cậu đợi anh Hàn về rồi nói với anh ấy đi. Tự ngồi chơi một mình nhé, tôi không tiếp cậu nữa.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì đứng dậy, cô vẫn chưa thay quần áo.
“Cô tiếp đãi khách như vậy sao?” Triệu Vân Sâm bực bội nói.
“Cậu mà cũng tính là khách á? Cũng được tính là người á?” Kỷ Hi Nguyệt khinh bỉ cậu ta.
Triệu Vân Sâm tức muốn nổ phổi, nhưng thấy cô đã lên lầu cũng đành nén giận im lặng. Rõ ràng được nhìn thấy cô trong lòng cậu rất vui vẻ, không hiểu sao lại tức giận đến mức muốn bóp chết cô thế này.
Kỷ Hi Nguyệt rửa ráy xong, thay sang bộ quần áo ở nhà màu xanh nhạt, xuống lầu rồi đi thẳng vào phòng bếp.
“Thím Lý, anh Hàn có về ăn cơm không?”
Thím Lý gật đầu: “Có chứ. Nhưng cậu ấy nói sẽ muộn một chút, kêu tiểu thư đói thì ăn trước.”
“Cháu chưa đói đâu. Đúng rồi thím Lý, thím có biết Triệu Vân Sâm đến đây làm gì không?” Kỷ Hi Nguyệt thì thầm hỏi.
Thím Lý lắc đầu, nhưng sau đó nhỏ giọng nói: “Cậu chủ nói giữ cậu ta lại ăn cơm, hình như có chuyện gì đó rất quan trong, có thể liên quan đến cô đấy.”