Kỷ Hi Nguyệt có chút mơ màng: “Ơ? Em có chuyện gì đâu?”
“Sao lại có mùi máu? Trên hành lang cũng có?” Triệu Húc Hàn nói, “Không phải của em?” Sau đó anh nhìn về hướng phòng tắm rồi lập tức đứng lên đi tới đó.
Kỷ Hi Nguyệt lật đật ngồi dậy thì đã thấy Triệu Húc Hàn cầm bộ quần áo dính máu ra, khuôn mặt điển trai tối sầm lại, nói: “Chuyện này là sao? Em vừa ra ngoài?”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó kể lại toàn bộ câu chuyện tối qua cho Triệu Húc Hàn nghe, sắc mặt của Triệu Húc Hàn khó coi đến cực điểm.
Sau đó anh không nói một lời đã bỏ ra ngoài.
“Anh Hàn, anh Hàn, em thật sự không sao mà.” Kỷ Hi Nguyệt cuống quýt nói rồi vội vàng khoác áo đuổi theo.
Triệu Húc Hàn mở cửa ra, đi thẳng xuống phòng huấn luyện của nhóm Tiêu Ân ở tầng hai mươi chín, tiến đến đánh loạn xạ vào bao cát, hơn nữa còn làm chúng vỡ nát.
“Anh Hàn, em biết anh lo lắng cho em, nhưng em rất lo lắng cho Hạ Tâm Lan. Với lại chuyện này cũng do em mà ra, nếu em không bắt Hắc Trạch Minh, e là sau này người chết sẽ càng nhiều hơn. Huống hồ bây giờ em đã có năng lực bắt hắn, hà cớ gì lại để hắn ung dung tự tại, đúng không?”
Đúng trước sự tức giận của Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt rất cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói.
“Em biết anh tức giận vì đi mà không nói với anh, nhưng chúng ta vừa mới quay về, anh cần phải nghĩ ngơi để lấy lại sức. Hơn nữa em cảm thấy bản thân có thể giải quyết được chuyện này, nếu là chuyện vượt ngoài khả năng, em chắc chắn sẽ báo với anh. Em bảo đảm.”
Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nói: “Anh Hàn, anh đừng giận nữa được không? Là em không tốt, để anh phải lo lắng. Lần sau em sẽ không dám nữa.”
Vừa nói cô vừa mếu máo, dáng vẻ như thể rất ấm ức.
“Còn có lần sau!” Triệu Húc Hàn tức giận mắng cô. Người phụ nữ này đúng là càng ngày càng lớn mật, có khí công rồi là thích gì làm nấy sao? Cô thật sự không biết thế giới này có bao nhiểu hiểm ác ư?
Hạ Tâm Lan là thành viên của đội đặc nhiệm quốc gia, một khi cô ấy tiết lộ chuyện Kỷ Hi Nguyệt là người tu luyện khí công ra bên ngoài, tổ chức bí mật của quốc gia chắc chắn sẽ đến tìm cô.
Anh chưa
bao giờ có suy nghĩ để cô gia nhập vào tổ chức đó, anh chỉ muốn để cô bước chân vào Triệu gia.
Ngoài ra cũng không được để cho các thế gia khác phát hiện ra tài năng hiện tại của cô. Với thân phận là một tán tu như cô, nguy hiểm sẽ luôn rình rập. Người phụ nữ này thật sự quá ngây thơ rồi.
Chỉ biết cứu người, chỉ biết làm anh hùng chứ hoàn toàn không quan tâm gì đến an toàn của bản thân, ngay cả anh cũng không thèm thương lượng lấy một tiếng, đúng là chọc anh tức chết mà.
“Không có không có! Chắc chắn không có!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.
“Về phòng ngủ đi. Để anh yên tĩnh một lát.” Triệu Húc Hàn lãnh đạm liếc cô một cái.
“Anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt ngoài mặt ấm ức mếu máo, còn trong lòng thì thầm chửi, có cần phải hung dữ vậy không? Chẳng phải cô nguyên vẹn trở về rồi đây sao?
“Về đi!” Lần này Triệu Húc Hàn đã thực sự nổi giận, quay phắt người sang hướng khác, không nhìn khuôn mặt ấm ức của cô nữa, vì sợ bản thân sẽ mềm lòng. Trình độ của cô bây giờ toàn là tiền trảm hậu tấu.
Đây là cũng do anh chiều quá hóa hư, sủng đến tận trời! Nhưng có sủng đến tận trời thì cũng chưa chắc đã an toàn! Anh nhất định phải tìm Hạ Tâm Lan nói chuyện mới được.
Kỷ Hi Nguyệt thấy anh nổi giận, trong lòng cũng rất khó chịu. Cô biết mình tự ý đi làm chuyện nguy hiểm như vậy mà không nói cho anh biết là thật sự không phải.
Bởi vì nếu đổi vị trí cho nhau, cô chắc chắn cũng sẽ tức giận.
Thấy Triệu Húc Hàn nhất quyết không nhìn cô nữa, Kỷ Hi Nguyệt đành phải quay về. Thấy cô đã rời đi, Triệu Húc Hàn liền chạy nhanh về phòng của mình gọi điện thoại cho Hạ Tâm Lan.
“Triệu Húc Hàn, anh có cô bạn gái lợi hại như vậy mà lại giấu nhẹm nhỉ.” Hạ Tâm Lan nhận được được điện thoại của Triệu Húc Hàn cũng rất bất ngờ.