Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng: “Tôi biết mà. Nhưng có cần phải lo lắng đến vậy không? Mà thật sự đáng sợ lắm à? Tôi nghĩ chắc do lo lắng quá mức thôi.”
Hạ Tâm Lan thở dài, nói: “Tiểu Nguyệt, thực ra trong thế giới người tu luyện khí công rất nguy hiểm. Mặc dù tôi không phải là thành viên trong đó, nhưng tôi đã từng được tiếp xúc. Bố tôi cũng từng nói với tôi rất nhiều, đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể tham gia được.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhíu mày: “Cô kể cho tôi nghe những chuyện mà cô được biết đi, để tôi còn chuẩn bị tinh thần.”
Hạ Tâm Lan ăn một miếng rồi lên tiếng: “Trung Quốc có một tổ chức bí mật chuyện thực hiện nhiệm vụ đặc biệt của quốc gia. Không chỉ ở Trung Quốc mà các nước khác cũng có, nhưng số người thực sự thì chỉ là ước chừng, rốt cuộc có bao nhiêu người tu luyện khí công vẫn là một con số bí ẩn. Hơn nữa, thực lực giữa những người tu luyện khí công cũng rất khác biệt, điều này có liên hệ mật thiết đến tài năng bẩm sinh.”
“Ngoài quốc gia thì còn có những ẩn môn thế gia. Đương nhiên trong tổ chức bí mật của quốc gia cũng có người của các ẩn môn thế gia, đó được coi là mối quan hệ hợp tác giữa ẩn môn thế gia và quốc gia, nhưng cao thủ thực sự thì đều ở trong ẩn môn thế gia.”
Hạ Tâm Lan thấy Kỷ Hi Nguyệt nghiêm túc lắng nghe, bèn nói tiếp: “Triệu gia và Trung Quốc có mối quan hệ khá tốt, thỉnh thoảng Triệu gia cũng giúp đỡ các nhiệm vụ. Tuy nhiên, một số ẩn môn thế gia khác lại đào tạo ra sát thủ, hoàn toàn mất nhân tính. Bởi vì trong mắt bọn họ, mạng người căn bản không đáng tiền, cho nên giữa những người tu luyện khí công thường xảy ra tranh cãi, giết chóc. Loại người này nếu gặp phải, chắc chắn sẽ bị giết, vô cùng hung tàn.”
“Đương nhiên trong tình huống bình thường, những người này sẽ không gây chiến với người dân bình thường. Mỗi quốc gia và ẩn môn thế gia đều có quy tắc của mình, không thể chém giết người vô tội, nếu không sẽ khiến dư luận phẫn nộ và bị mọi người đồng loạt tấn công.”
“Tiểu Nguyệt, cô không thuộc về bất cứ một tổ chức hay ẩn môn thế gia nào cả, cho nên chỉ được tính là tán tu. Trước đây ở Trung Quốc có năm vị tán tu rất nổi tiếng. Bọn họ không muốn gia nhập vào tổ chức quốc
gia, hoạt động tự do loạn xạ bên ngoài, cho nên đã bị tổ chức quốc gia bắt giữ, nhưng bởi vì trốn được sang nước ngoài, nên tổ chức quốc gia cũng không thể tùy tiện điều người, vì sợ gây ra hiểu lầm ở các nước khác. Trước đây quốc gia có từng hợp tác với Triệu gia, Triệu gia phái người đi bắt, cuối cùng giết được hai người, ba người lại trốn thoát. Bọn họ đều là những người nguy hiểm cực độ.”
“Hơn nữa, giữa các quốc gia đã đạt đến thỏa thuận, các quốc gia khác cũng sẽ giúp loại bỏ kiểu tán tu này. Những tán tu mà không có người quản, cuối cùng chỉ còn lại con đường chết.” Hạ Tâm Lan nhìn cô, lo lắng nói, “Vì thế cô đã biết Triệu Húc Hàn lo lắng chuyện gì chưa?”
Kỷ Hi Nguyệt nặng nề gật đầu.
“Bản thân cô có thể trốn thoát, nhưng cô còn người nhà và bạn bè, sớm muộn gì cũng phải quay lại, cần cuộc sống như một người bình thường. Vì lẽ đó, trước khi cô trở thành người của Triệu gia, tuyệt đối đừng để người khác biết cô là một tán tu.”
“Đương nhiên Triệu Húc Hàn sẽ bảo vệ cô, nhưng chuyện này chẳng phải sẽ mang đến phiền phức cho một vị chủ nhân như anh ấy sao? Triệu Húc Hàn nhất định cũng sẽ dốc toàn lực để giúp đỡ cô, nhưng những người khác của Triệu gia thì sao? Chắc hẳn cô biết rất rõ anh ấy không thể để mất vị trí chủ nhân mà đúng không? Nhưng hiện tại cô chỉ mới đạt được điều kiện thứ nhất của chủ mẫu Triệu gia, nên chưa thể gả cho anh ấy được, chỉ có thể là một tán tu thôi.”
Hạ Tâm Lan nói rất nhiều, sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt cũng mỗi lúc một khó coi. Như vậy xem ra, thực tế có khá nhiều người thuộc loại này, và mỗi quốc gia đều có. Là cô đã ‘ếch ngồi đáy giếng’ rồi.
Và điều mà cô không muốn thấy nhất là mang đến phiền phức cho Triệu Húc Hàn. Cô luôn mang trong mình suy nghĩ muốn báo đáp anh, muốn giúp đỡ anh, chứ không muốn thấy anh gặp rắc rối.
“Tâm Lan, vậy tôi có thể gia nhập vào tổ chức bí mật của quốc gia được không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Hạ Tâm Lan rồi hỏi.