Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Anh định xử ông ta sao?


trước sau

Hai người sửa soạn xong thì ra cửa, Tiêu Ân đã đợi sẵn trên xe.

“Anh Hàn, La Hi vẫn chưa về sao?” Kỷ Hi Nguyệt lên xe ngồi ngay ngắn rồi hỏi anh.

“Cậu ấy đi Nhật rồi.” Triệu Húc Hàn đáp, “Mới nhận một nhiệm vụ.”

“Không phải là vấn đề mà tên sát thủ Nhật Bản trước đây đã gây ra đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc.

Triệu Húc Hàn lắc đầu: “Đương nhiên không phải, là nhiệm vụ khác. Em cũng biết người đứng đầu khu vực Nhật-Hàn chính là chú bảy của anh, Triệu Hoành Tài mà đúng không? Ông ta trước giờ không hề có hảo cảm với anh.”

“Oh, là cái người thích Thiết Hồng Nương nên đã trở mặt với bố anh ấy hả?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức nhớ ra.

Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen: “Đúng vậy. Em cũng biết đấy, ông ta không hề muốn thấy con trai của tình địch lên ngồi vị trí chủ nhân của Triệu gia.”

Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Anh định xử ông ta sao?”

Triệu Húc Hàn nhíu mày, người phụ nữ này nói chuyện sao sặc mùi giang hồ thế nhở?

“Vẫn luôn bí mật chuẩn bị, nhưng gần ba năm nay chưa có đột phá gì to lớn. Đợt này La Hi đến đó, hy vọng sẽ mang tin tốt về cho anh.” Triệu Húc Hàn nói.

Kỷ Hi Nguyệt liền siết chặt nắm đấm: “Anh Hàn, đừng lo lắng. Sau này em nhất định sẽ giúp anh tiêu diệt hết bọn người xấu xa!”

Triệu Húc Hàn dở khóc dở cười: “Nếu dễ dàng như vậy thì tốt rồi.”

“Anh Hàn, ý anh là sao? Không tin tưởng em à? Em là tiềm năng vô hạn đấy.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói, “Đợi em gia nhập vào tổ chức bí mật của quốc gia rồi, em sẽ thương lượng điều kiện với bọn họ, sau đó sẽ đưa ra nhiệm vụ này, như thế không phải là đã có cơ hội rồi sao?”

“Em nghĩ quá xa rồi đấy.” Triệu Húc Hàn trợn mắt liếc cô một cái, “Biết quyền miễn trừ không?”

“Haha, biết, em sẽ lấy nó. Anh yên tâm, đợi em quay về sẽ liên hệ với Tâm Lan. Một khi thành công, em sẽ đến đó báo cáo, sau đó sẽ tranh thủ giành lấy quyền miễn trừ.” Kỷ Hi Nguyệt rất có lòng tin với bản thân.

Triệu Húc Hàn xoa đầu cô: “Ai cho em tự tin đó vậy?”

“Anh Hàn, là anh
đấy. Anh chắc chắn là một cao thủ đáng gờm, em không tin tên chỉ đạo viên đó qua mặt được anh. Chỉ cần không mạnh bằng anh là em đã có cơ hội. Em sẽ cố gắng nắm lấy để thăng cấp.” Kỷ Hi Nguyệt quả thực rất có lòng tin.

Triệu Húc Hàn nhướn mày: “Xem ra anh sắp bị em đánh bại rồi nhỉ?”’

“Làm gì có chuyện đó. Anh Hàn là thiên hạ vô địch, em cùng lắm chỉ xếp thứ hai thôi.” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên dụi đầu vào vai anh.

Triệu Húc Hàn khẽ cười. Tiêu Ân ở phía trước nghe cuộc đối thoại của bọn họ, thiết nghĩ tối nay không cần ăn cơm nữa, vì giờ được ăn cẩu lương no rồi.

“Cao thủ có rất nhiều, em đừng tự tin như vậy.” Triệu Húc Hàn quả thực hết nói nổi người phụ nữ này.

“Vậy anh cảm thấy mình có lợi hại không?” Kỷ Hi Nguyệt bám dính lấy anh, hỏi.

Khuôn mặt điển trai của Triệu Húc Hàn có chút ngại ngùng: “Cũng tạm, nhưng không có khả năng là thiên hạ vô địch như em nói đâu. Có một vài người vừa nghe đã khiếp sợ, nhưng căn bản vẫn chưa xuất thế.”

“Ý anh là nguyên lão của các gia tộc lớn?” Kỷ Hi Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu.

“Mấy tên đó đều không chết sao?” Đôi đồng tử của Kỷ Hi Nguyệt trừng lớn hết cỡ.

“Làm gì có chuyện đó, chỉ là tuổi thọ sẽ dài hơn người bình thường kha khá, khoảng chừng một trăm tuổi, cũng là từ đời này qua đời khác. Nguyên lão thực ra chính là những người cao nhất được lựa chọn từ nhóm ám vệ của gia chủ để kế vị.” Triệu Húc Hàn nói.

“Ý của anh là bốn người nhóm Long Bân sau này đều có thể trở thành nguyên lão?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy thế giới quan của cô như được mở ra một tầm cao mới. Sao lại có chế độ như vậy nhỉ? Ám vệ đâu phải người của Triệu gia? Đó chỉ là những người không nơi nương tựa được Triệu gia đưa về nuôi dưỡng thôi mà?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện