Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm


trước sau

Hai người bước vào phòng ăn, một bàn đầy thức ăn, vô cùng thịnh soạn, A Năm thì đang phụ mở rượu.

Kỷ Thượng Hải lấy hai ly rượu từ trong tủ ra, nụ cười luôn hiện hữu trên mặt.

“Triệu chủ nhân, nào, hôm nay là ngày vui, chúng ta uống với nhau một ly.” Kỷ Thượng Hải nói.

“Bác trai, bác đừng gọi cháu là Triệu chủ nhân nữa, cứ gọi cháu là Húc Hàn được rồi.” Triệu Húc Hàn lật đật nói.

“Được được được, Húc Hàn, chúng ta ta cùng uống một ly đi. Tiểu Nguyệt, con cũng uống một chút chứ?” Kỷ Thượng Hải nhìn con gái, cười vui vẻ nói.

“Đương nhiên là phải uống rồi!” Kỷ Hi Nguyệt liền đáp, “Thím Lý, thím cũng ngồi xuống luôn đi.”

Thím Lý biến sắc: “Chuyện này, chuyện này không tiện lắm đâu.”

“Ngồi xuống đi, càng đông càng vui.” Triệu Húc Hàn nói với bà.

Thím Lý có chút ngại ngùng, Kỷ Thượng Hải nói: “Thím Lý, chúng ta đều là người quen cả, thím cũng đừng câu nệ quá. Ở đây không phải là Triệu gia, không có phân biệt trên dưới.”

Thím Lý đành phải gật đầu ngồi xuống, nhưng trong lòng rất vui. Trước nay bà chỉ có một mình, người nhà lui tới cũng chỉ có nhóm người Tiêu Ân, cho nên bà rất thích nấu ăn, vì nó đem lại cảm giác như có gia đình.

Nhưng bầu không khí tối nay lại mang đến cho bà cảm giác ấm áp hơn.

Kỷ Hi Nguyệt nâng ly rượu lên, nói: “Nào nào nào, cả nhà chúng ta làm một ly trước đã nào.”

Kỷ Thượng Hải lập tức lia mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt với vẻ hờn mát, đây là nóng lòng muốn gả cho Triệu Húc Hàn hay là muốn dằn mặt ông không được ức hiếp cậu ta đây?

Đúng là con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm.

Mọi người cùng nhau cụng ly xong, Triệu Húc Hàn muốn nói gì đó, nhưng anh thật sự không biết phải mở lời thế nào, nên chỉ biết trầm mặc và gắp thức ăn cho Kỷ Hi Nguyệt.

“Anh Hàn, anh tự ăn đi, đừng gắp cho em nữa. Anh định vỗ béo em đấy à!” Kỷ Hi Nguyệt cạn lời.

Mặt Triệu Húc Hàn đỏ lên: “Mập chút có sao đâu.”

“Dễ sinh đẻ hả?” Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt liếc anh.

Triệu Húc Hàn nhất thời câm nín. Kỷ Thượng Hải liền lên tiếng: “Tiểu Nguyệt, miệng con lại bị bể rồi đúng không. Đừng có chăm chăm vào bắt nạt Húc Hàn.”

“Con đâu
có, là anh ấy bắt nạt con thì có ấy. Con đâu thể ăn nhiều được như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi.

Triệu Húc Hàn liền gắp đồ ăn bỏ lại bát của anh, liếc nhìn cô rồi nói: “Như vậy được chưa?”

Kỷ Hi Nguyệt cười khan đáp: “Được rồi được rồi. Anh cũng ăn nhiều vào đi.”

“Húc Hàn, lần này các cậu đi Mỹ thế nào? Mọi thứ thuận lợi chứ?” Kỷ Thượng Hải mở lời.

Triệu Húc Hàn liền đặt đũa xuống, trả lời: “Bác trai, mọi chuyện đều ổn thỏa, có điều lịch trình dày đặc quá nên cháu chưa đưa Tiểu Nguyệt đi chơi được nhiều nơi.”

“Tôi thấy ảnh của hai đứa rồi, cũng không tệ lắm.” Kỷ Thượng Hải nói, “Các cậu còn trẻ, sau này vẫn còn nhiều cơ hội, bây giờ cứ làm tốt công việc trước đã.”

“Vâng ạ.” Triệu Húc Hàn liền đáp.

“Anh vâng cái gì, trẻ thì trẻ nhưng vẫn có thể đi du lịch đó đây chứ. Đâu thể từ sáng đến tối cắm mặt vào công việc được.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.

Triệu Húc Hàn liếc cô một cái, không có ý kiến.

Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Bố, bố có muốn ra ngoài du lịch không?”

Kỷ Thượng Hải sửng sốt: “Cũng lâu rồi bố chưa ra ngoài, vì công việc ở tập đoàn nhiều quá, chỉ riêng chuyện của chú hai con là đã làm bố bận đến sứt đầu mẻ trán rồi. Gần đây quả thực bố hơi đuối, muốn nghĩ ngơi tịnh dưỡng một chút.”

“Vậy bố đi du lịch đi, nghĩ ngơi cho khỏe.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.

“Du lịch mà nghĩ ngơi à?” Thím Lý nói, “Du lịch cũng rất mệt đấy, còn không bằng ở nhà nghĩ ngơi.”

“Thím Lý, vậy là thím không hiểu rồi. Đi du lịch cũng có thể ở một khách sạn tốt hơn, mỗi ngày ra biển nằm đón gió. Du lịch kiểu này người ta gọi là nghĩ ngơi hưởng thụ.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện