Kỷ Hi Nguyệt quay người lại, ánh mắt của Triệu Húc Hàn lập tức dừng lại trên mặt khuôn mặt trắng nõn ngọc ngà của cô. Hai tay Kỷ Hi Nguyệt cũng vòng qua eo anh, đầu ngước lên nhìn anh.
Bốn mặt chạm nhau, trong ánh mắt của cả hai đều tràn đầy tình ý. Khuôn miệng nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhếch lên: “Anh Hàn, anh đẹp trai thật, sao trước đây em không nhận ra nhỉ?”
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Do lúc đó em bị mù.”
Kỷ Hi Nguyệt đầu đầy gạch đen, thích Triệu Vân Sâm là bị mù mắt? Triệu Vân Sâm tốt xấu gì cũng là một anh chàng đẹp trai, chẳng qua là lúc đó cô quá say đắm, nên không để mắt đến người đàn ông khác thôi.
Nhất là Triệu Húc Hàn, lần nào xuất hiện mặt mũi cũng đen xì, làm sao mà cô cảm thấy anh đẹp trai được?
“Vậy chứng tỏ là ánh mắt anh rất tốt, nên mới thích em lâu được như vậy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt bẻ lái qua ý khác.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn lại run rẩy: “Lúc đó anh chưa nhận ra điểm tốt gì ở em cả, chỉ là muốn bảo em an toàn thôi. Mặc dù có bạn trai là chuyện bình thường nhưng Triệu Vân Sâm thì không được, chắc chắn em sẽ chịu thiệt, cho nên anh mới kiên trì như vậy.”
“Triệu Vân Sâm là cháu của anh mà anh lại nói cậu ta vậy sao? Anh có còn là chú ba của cậu ta không thế?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười thành tiếng.
Triệu Húc Hàn nheo mắt: “Xem ra em vẫn cảm thấy Triệu Vân Sâm đẹp trai nhỉ?”
“Khụ khụ, em chỉ nói sự thật thôi. Mặc dù cậu ta không đẹp trai bằng anh, nhưng cũng đâu đến nỗi nào.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai, “Nếu không thì guu nhìn trai đẹp của em cũng quá tệ rồi.”
Mặt Triệu Húc Hàn liền tối sầm: “Đã muộn rồi mà cứ muốn nhắc đến cậu ta đúng không?”
“Thôi được rồi. Vậy anh muốn làm gì?” Vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt hết sức giảo hoạt và gian manh, đôi tay nhỏ bé chạm vào eo anh rồi từ từ xuống dưới, cô đã muốn sờ thử bờ mông vểnh cao của người đàn ông này từ rất lâu rồi.
Cơ hội như vậy đương nhiên rất hiếm, nên cô phải mạnh dạn sờ thử.
Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen, người phụ nữ này cũng sỗ sàng nhỉ. Bàn tay nhỏ bé giảo hoạt đó quả thực không hề kiêng nể gì.
“Anh Hàn, cao thật đấy, khiến phụ nữ phải ghen tị luôn ấy
chứ.” Kỷ Hi Nguyệt thích thú nắn bóp vài cái, quả thực rất cay mắt.
Triệu Húc Hàn làm sao chịu được sự trêu ghẹo của cô. Ngay từ khi bước vào cửa, nhìn thấy thân hình mềm mại của cô, máu nóng trong người anh đã sôi lên sùng sục.
Hai bàn tay to tỉ mỉ ôm lấy chiếc eo thon thả của cô, toàn thân anh phản ứng kịch liệt mà sưng tấy lên. Nếu không phải không muốn dọa cô sợ hãi, có lẽ anh đã biến thành dã thú xông vào cắn xé con thỏ trắng đắng yêu này từ lâu rồi.
Lúc này bị Kỷ Hi Nguyệt trêu ghẹo như vậy, anh thật sự không chịu đựng nổi, khuôn mặt điển trai nháy mắt đã biến thành màu gan lợn, cơ thể trướng đau khiến anh vô cùng khó chịu.
Vì vậy anh cúi đầu, hung hăng hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, muốn mượn cớ này để giảm bớt sự cuộn trào đang sôi sục trong anh.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ kêu lên một tiếng rồi mềm mại ngã vào lòng anh, để mặc cho người đàn ông này chiếm lấy sự ngọt ngào của cô.
Đôi tay của Triệu Húc Hàn giống như ngựa hoang được thoát cương, tự do rong ruổi trên mảnh đất màu mỡ của Kỷ Hi Nguyệt, tiếng thở dốc mỗi lúc một nặng hơn, rồi anh đột nhiên bế bổng Kỷ Hi Nguyệt lên, bước thẳng về phía giường lớn.
Nhưng Triệu Húc Hàn vẫn luôn canh cánh chứng bệnh tâm lý của Kỷ Hi Nguyệt, nên anh cũng không dám làm bừa. Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, nhìn vào đôi mắt đã mù sương của cô, thì thào: “Tiểu Nguyệt?”
“Vâng.” Hai tay Kỷ Hi Nguyệt vòng qua cổ anh, chủ động trao anh một nụ hôn ngọt ngào. Nội tâm Triệu Húc Hàn không khỏi kinh ngạc và vui mừng, người phụ nữ này không hề phát bệnh.
Thực ra Kỷ Hi Nguyệt cũng có chút căng thẳng, vì dù sao tất cả kinh nghiệm của kiếp trước và kiếp này cũng chỉ là cái lần bị Triệu Húc Hàn đối xử thô bạo đó. Nỗi đâu bị xé rách đó cô vẫn luôn chôn sâu trong lòng, thậm chí là không bao giờ muốn nghĩ đến.