“Vô Cốt! Cô đang nói bậy bạ gì vậy!” Cố Cửu đột nhiên nổi giận, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ nghiêm khắc, “Đến bây giờ mà cô vẫn chưa tỉnh táo ra sao! Kỷ Hi Nguyệt chắc chắn sẽ trở thành chủ mẫu của Triệu gia trong tương lai, cho nên bất kỳ lời nói xuyên tạc nào của cô cũng sẽ trở thành bôi nhọ và phỉ báng! Xem ra Hàn thiếu nói quả không sai, là cậu ấy đã quá nhân từ với cô rồi!”
Vô Cốt sửng sốt, không ngờ Cố Cửu lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Sau đó cô ta cười khẩy một tiếng, nói: “Cố thiếu, tôi có thể nhận ra anh rất yêu Kỷ Hi Nguyệt, vậy thì đáng lý ra anh nên hiểu được tâm tình của tôi chứ!”
“Buồn cười! Tại sao tôi phải hiểu tâm tình của cô. Tình yêu của cô quá mức ích kỷ và vô sỉ! Căn bản là không xứng nói tiếng yêu! Cút ra ngoài đi. Tôi cũng không muốn nhìn thấy loại phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, không biết hối cải như cô!” Cố Cửu nói xong thì mặc kệ cô ta, đi thẳng về bàn làm việc rồi ngồi xuống.
Vô Cốt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tối sầm của Cố Cửu, sau đó đứng dậy, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn rồi mở cửa bước ra ngoài.
Cô ta thật sự thậm tệ như lời Cố Cửu đã nói sao?
Nhưng cô ta đâu có làm gì sai? Ai mà chẳng có quyền được yêu? Cô ta gai mắt Kỷ Hi Nguyệt thì đã làm sao? Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ là một người phụ nữ khiến người khác chán ghét cực độ mà?
Vô Cốt hoàn toàn không nhận thức được điểm sai của mình. Chẳng mấy chốc, di động của cô ta đã vang lên tiếng tin nhắn, là của Triệu Không. Anh ấy hỏi cô ta đang ở đâu, tại sao lại đắc tội với cậu chủ, cậu chủ kêu bọn họ đưa cô ta về nhà cổ.
Vô Cốt đọc xong tin nhắn, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng cũng trở nên méo xệch, sau đó nhanh chóng tời khỏi toà nhà Hoàn Cầu. Cô ta biết, nếu lần này về lò đào tạo, muốn trở ra lại là một vấn đề rất khó, cho nên cô ta không thể trở về.
Không thể trở về thì cô ta chỉ còn cách trốn chạy, nhưng đương nhiên cô ta cũng biết, cho dù có trốn đi chăng nữa cũng không thoát khỏi hệ thống của Triệu gia, do đó cô ta phải tìm một phao cứu sinh khác.
Mà người có thể cứu được cô ta chỉ có một, đó chính là Triệu Vân Sâm!
Triệu Vân Sâm lúc này đang ở văn phòng công ty Điện ảnh và
Truyền hình Hoàn Vũ, nói chuyện công việc với Hứa Phượng, nhưng rõ ràng là cậu ta không hề tập trung, nguyên do là vì buổi trà sáng với bố mẹ mình hôm nay.
Có thể nói là bọn họ đã ‘chia tay không mấy vui vẻ’, nhưng sự tức giận của bố khiến cậu càng thêm cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt có lẽ đã nói đúng, cái chết của mẹ chú ba thực sự là một âm mưu.
Thế nên cả ngày hôm nay cậu đều miên man suy nghĩ, lỡ ở trước mặt Kỷ Hi Nguyệt mạnh miệng khoác lác, vậy thì cậu phải tìm ra chân tướng sự thật mới được.
Nếu những lời của bố nói không đúng, vậy chắc chắn sẽ tìm được manh mối gì đó trong tủ hồ sơ ở nhà cổ. Bây giờ cậu đang nghĩ xem tối nay có nên quay về nhà cổ, lén lẻn vào thư phòng của ông nội tìm đồ thử không?
“Vân Sâm thiếu gia! Bên ngoài có một người phụ nữ tên là Vô Cốt muốn gặp anh.” Quầy lễ tân của Hoàn Cầu gọi điện thoại thông báo.
Triệu Vân Sâm sửng sốt, nhướng mày lẩm bẩm một mình: “Vô Cốt? Cô ta đến đây làm gì?” Sau đó nói vào ống nghe, “Để cô ta lên đây đi!”
Hứa Phượng thấy Triệu Vân Sâm không để tâm nghe báo cáo, bèn chào một tiếng rồi ra ngoài.
Vô Cốt nhanh chóng lên đến nơi, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn có chút lạnh lùng, như thể người nào cũng đang nợ cô ta vài trăm vạn vậy. Ai nhìn thấy cô ta cũng đều tránh né, mất công lại xui xẻo.
Vô Cốt bước vào văn phòng của Triệu Vân Sâm, thấy bên trong chỉ có một mình cậu ta thì lập tức đóng cửa, sau đó bước tới trước bàn làm việc của Triệu Vân Sâm rồi đột nhiên quỳ xuống.
“Vô Cốt, cô đang làm gì vậy? Đừng dọa tôi. Cô là người của chú ba tôi, như vậy là đang muốn làm gì?” Triệu Vân Sâm vốn dĩ đang hứng thú nhìn Vô Cốt, không biết là cô ta đến đây làm gì.
Không ngờ vừa đến nơi cô ta đã cho cậu bất ngờ đến giật mình. Nên biết rằng Vô Cốt là một vệ sĩ khá đáng gờm bên cạnh chú ba, thân phận cũng được xem là cao nhất trong đám vệ sĩ, căn bản không thể tùy tiện quỳ trước mặt người khác.