Người của Triệu gia đều biết, nếu bản thân làm tốt bổn phận, cuộc sống của bọn họ thật ra cũng không khác gì những người bình thường, giống như công việc vệ sĩ vậy, tan ca rồi vẫn có thể tự do.
Nhưng một khi vi phạm những quy tắc vốn dĩ phải tuân theo, thì trừng phạt là điều không thể tránh khỏi, và mỗi người Triệu gia đều rất vui vẻ chấp nhận cuộc sống như vậy.
Xét cho cùng thì bọn họ cũng có lúc phải về hưu, đến lúc đó Triệu gia sẽ cấp cho bọn họ một khoản lương hưu rất hậu hĩnh, số tiền mà cả đời này chưa chắc người nào cũng kiếm được.
Đó cũng là lý do vì sao bọn họ cam tâm tình nguyện phục vụ cho Triệu gia, và đây thực chất là một cuộc trao đổi rất công bằng.
Nhưng Vô Cốt lại vì ham muốn cá nhân mà đã phản lại quy tắc của Triệu gia, nên việc bị trừng phạt là điều hiển nhiên. Mặc dù nhóm người của Triệu Không cảm thấy Vô Cốt có chút đáng thương, nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Kỷ Hi Nguyệt là người như thế nào có lẽ mọi người đã hiểu rõ. Một cô gái tốt bụng như vậy lại trở thành người phụ nữ mà chủ nhân yêu thương, thế mà Vô Cốt còn mang hy vọng xa vời, hơn nữa còn nhằm vào cô, đây chẳng khác nào là tự tìm đau khổ.
Kỷ Hi Nguyệt thoáng sửng sốt, lông mày khẽ nhướn lên, nhưng không cho ý kiến. Triệu gia có quy tắc của Triệu gia, cô không muốn can thiệp, nhưng hành vi của Vô Cốt quả thực khiến cô thấy chán ghét.
Quay về khu dân cư Phong Nhã lấy hành lý mà thím Lý đã thu dọn sẵn xong, Tiêu Ân lái thẳng đến sân bay. Lần này không đi trực thăng nữa mà là chuyên cơ của Triệu gia. Kỷ Hi Nguyệt chợt nhớ đến hai chị em song sinh đợt trước cô đến thủ đô.
Quả nhiên, vừa xuống xe đã nhìn thấy hai chị em A Ưu và A Nhã. Khoảnh khác nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, ánh mắt của bọn họ cũng sáng lên.
Bởi vì bọn họ phát hiện Kỷ Hi Nguyệt dường như xinh đẹp lên rất nhiều, hơn nữa còn rất có khí chất, khiến phụ nữ đều phải hâm mộ và ghen tị, nhưng với hai chị em bọn họ thì chỉ có sự vui thích.
“Cậu chủ, Kỷ tiểu thư.” Hai chị em phấn khích chào hỏi.
“A Ưu A Nhã, lâu quá không gặp.” Kỷ Hi Nguyệt cũng cười nói, “Ai cũng đẹp lên hết
nhỉ!”
“Kỷ tiểu thư quá khen rồi, là Kỷ tiểu thư đã trở nên xinh đẹp đấy chứ!” A Ưu cười tươi như hoa.
Mọi người chào hỏi mấy câu rồi cùng lên máy bay. Chuyên cơ rất lớn, đủ không gian để thoải mái đánh một giấc ngủ.
Sau khi cất cánh và dùng bữa tối xong, Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân đều tranh thủ đi ngủ. Qua tới bên đó rồi vẫn còn rất nhiều việc phải làm, muốn ngủ một giấc ngon lành cũng là điều xa xỉ.
Lúc đặt chân đến Pháp là hơn 7 giờ sáng theo giờ địa phương. Thời tiết ở đây vào buổi sáng và buổi tối khá mát mẻ, nhiệt độ khoảng tầm từ mười bảy đến mười tám độ, nhưng ban ngày sẽ cao hơn một chút, khoảng tầm hai mươi ba đến hai mươi bốn độ.
Thực tế đây là một mùa rất dễ chịu, không quá lạnh cũng không quá nóng, cho nên khách du lịch cũng rất đông.
Nơi bọn họ chọn hạ cánh là Paris, kinh đô thời trang của thế giới.
Từ trên máy bay, Kỷ Hi Nguyệt đã nhìn thấy các công trình kiến trúc nổi tiếng thế giới như tháp Eiffel, hoặc công trình Khải Hoàn Môn nằm giữa quảng trường Charles-de-Gaulle.
Kỷ Hi Nguyệt luôn muốn đặt chân đến Paris, vì Paris là thủ đô của sự lãng mạn, có Đại lộ Champs Elysees trứ danh với những cửa hàng mang thương hiệu nổi tiếng thế giới và những tiệm cà phê ngon nhất, còn tập hợp các nam thanh nữ tú từ khắp nơi.
Kỷ Hi Nguyệt muốn đến đây để du lịch, dạo phố và mua sắm. Cô thầm nghĩ, phải tranh thủ những lúc Triệu Húc Hàn làm việc để lẻn ra ngoài chơi mới được.
Sau khi máy bay hạ cánh, một chiếc ô tô dài màu đen sang trọng đến đón bọn họ, không ngờ người bên trong Kỷ Hi Nguyệt cũng biết.
Là Úy Tư Lý, anh trai của Úy Mẫn Nhi, cũng là CEO của Quốc Tế Úy Lam.
Triệu Húc Hàn và anh ta ôm nhau chào hỏi rất thân mật, sau đó Úy Tư Lý quay sang chào Kỷ Hi Nguyệt bằng tiếng Trung.
“Kỷ tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Nói rồi anh ta cũng bước lên, định cho Kỷ Hi Nguyệt một cái ôm nồng thắm.