Chắc hẳn cô gái này cũng là một người tu luyện khí công, hơn nữa còn được Triệu chủ nhân yêu thích như vậy, xem ra phải có điều gì đó đặc biệt, thành ra nếu là người tu luyện khí công thì cũng điều bình thường.
Lẽ nào Triệu Húc Hàn vì Kỷ Hi Nguyệt là người tu luyện khí công, nên mới từ bỏ chọn lựa Úy Mẫn Nhi?
Có điều, nhìn Kỷ Hi Nguyệt xinh đẹp nhu mì như vậy, bản thân anh ta là đàn ông cũng sẽ chọn cô, vì xét cho cùng Úy Mẫn Nhi là kiểu nữ cường nhân, không dễ gì nắm bắt.
Sắc mặt của Úy Mẫn Nhi lúc này vừa ngượng ngập vừa khó coi, thứ nhất là vì Triệu Húc Hàn giới thiệu Kỷ Hi Nguyệt là bạn gái của anh, thứ hai là không ngờ Thiết Quý Hoành lại khen ngợi Kỷ Hi Nguyệt như vậy, khiến cô ta cảm giác như bản thân bị mang ra so sánh.
Triệu Húc Hàn nghe Thiết Quý Hoành tán thưởng Kỷ Hi Nguyệt như vậy, đương nhiên cũng rất vui vẻ, nụ cười trên khuôn mặt cũng nhiều hơn, vòng tay ôm lấy bả vai Kỷ Hi Nguyệt siết chặt hơn một chút, nhưng anh có thể nhận ra Thiết Quý Hoành hình như rất có hứng thú với Kỷ Hi Nguyệt.
Đôi mắt anh ta cứ đổ dồn vào Kỷ Hi Nguyệt, khiến anh có chút khó chịu.
“Thiết chủ nhân quá khen rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười với Thiết Quý Hoành. Ánh mắt của anh ta cũng khiến cô có chút khó chịu, tính xâm chiếm trong đó quá rõ ràng.
Điều này khiến Kỷ Hi Nguyệt cảm giác, chắc hẳn người này rất tự đại và kiêu căng ngạo mạn.
“Tiểu Nguyệt, mẹ tôi có nhã ý muốn gặp cô.” Úy Mẫn Nhi thấy trong mắt hai người đàn ông ưu tú chỉ có mỗi Kỷ Hi Nguyệt thì quả thực rất chán ghét, vội vàng nghĩ ra một cái cớ.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại đã bị Úy Mẫn Nhi đưa tay kéo đi, sau đó cô ta quay sang nói với ba người đàn ông: “Đàn ông các anh trò chuyện đi nhé, tôi với Tiểu Nguyệt đi gặp mẹ tôi đã.”
Kỷ Hi Nguyệt liếc mắt nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu. Thực ra anh cũng rất ghét việc Thiết Quý Hoành cứ dán mắt vào Kỷ Hi Nguyệt, cho nên lúc này để Úy Mẫn Nhi đưa Kỷ Hi Nguyệt là đúng lúc nhất.
Có điều, không biết là mẹ của Úy Mẫn Nhi sẽ đối đãi với Kỷ Hi Nguyệt thế
nào, vì mẹ của cô ta rất mong cô ta và anh thành một đôi, cũng không biết là Úy Mẫn Nhi đang nghĩ gì.
Mẹ của Úy Mẫn Nhi là người của Thiết gia, nhưng mối quan hệ huyết thống với bà của Triệu Vân Sâm tương đối xa, nên trước đó còn có ý định kêu Triệu Vân Sâm kết hôn với Úy Mẫn Nhi.
Nhưng Triệu Vân Sâm không phải là chủ nhân của Triệu gia, với lại tuổi tác cũng nhỏ hơn Úy Mẫn Nhi, còn Úy Mẫn Nhi thì chỉ thích Triệu Húc Hàn, nên mẹ của cô ta cũng đành hết cách.
Tuy nhiên, mặc dù quan hệ của mẹ cô ta với Thiết gia không mấy thân thiết, nhưng cũng được coi là người của Thiết gia, cùng với cuộc hôn nhân tốt đẹp, bà ta đã trở thành cầu nối ổn định cho sự hợp tác kinh doanh giữa Thiết gia và Quốc Tế Úy Lam.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt chạm mặt người phụ nữ của Thiết gia trên phòng khách tầng hai, ánh mắt đầu tiên cũng rất thưởng thức. Mặc dù đã bốn, năm mươi tuổi, nhưng bà ta vẫn đậm khí chất của một quý bà giàu sang quyền quý.
Cách ăn mặc cũng rất trang nhã đoan chính, thoạt nhìn đã biết xuất thân từ danh môn vọng tộc.
Ở Pháp cũng phải là quý bà thuộc tầng lớp thượng lưu có tiếng.
Lúc này, Thiết Thiên Hoa đang trò chuyện với một lão phu nhân tóc trắng xóa người nước ngoài, còn đưa tay kéo kéo lại quần áo trên người.
“Mẹ, bà nội.” Úy Mẫn Nhi bước vào, hào hứng gọi.
Hai người phụ nữ liền xoay đầu, nhìn thấy Úy Mẫn Nhi và Kỷ Hi Nguyệt.
“Vị này là Kỷ Hi Nguyệt, bạn gái của anh Hàn.” Lúc Úy Mẫn Nhi nói câu này, vẻ mặt trở nên ấm ức.
Hai người phụ nữ nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt kinh ngạc, sau đó vẻ mặt như bừng tỉnh, bà Thiết cười nói: “Kỷ tiểu thư, nào nào, mời ngồi mời ngồi, đừng khách sáo. Đây là bà nội của Mẫn Nhi, Úy lão phu nhân.”
“Chào bà nội, chào phu nhân.” Kỷ Hi Nguyệt không biết xưng hô thế nào, đành phải gọi đại.