Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Sẽ mang đến tai họa


trước sau

Bà Thiết thấy con gái mình đã tái mặt thì vội vàng nói: “Được rồi được rồi, Mẫn Nhi, Kỷ tiểu thư ở xa đến làm khách, còn là bạn gái của anh Húc Hàn con, con ở trước mặt giành giật bạn trai của cô ấy như vậy không tốt lắm thì phải.”

“Mẹ, rõ ràng cô ta đã xen vào mà. Kỷ Hi Nguyệt, cô có thừa nhận không?” Úy Mẫn Nhin nhìn về hướng Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy, trước đây cô còn xem trọng người phụ nữ này đôi chút, vậy mà không ngờ ở trước mặt người nhà cô ta lại não tàn như vậy.

“Tôi thừa nhận cái gì? Các cô căn bản là chưa từng bắt đầu, sao lại gọi tôi là xen vào?” Kỷ Hi Nguyệt có chút cạn lời.

“Khụ khụ, được rồi. Mẫn Nhi, chuyện này còn chưa đâu vào đâu mà? Con gấp cái gì? Là của con thì trước sau gì cũng là của con thôi. Hôm nay trong nhà đông người như vậy, con cũng nên có chừng mực lại đi.” Úy lão phu nhân nói.

Bà Thiết cũng phụ họa: “Đúng đấy, Mẫn Nhi, con là chủ nhà, phải hiểu lễ nghĩa chứ. Được rồi, con đưa Kỷ tiểu thư đi dạo một vòng trang viên đi.”

Kỷ Hi Nguyệt biết hai người phụ nữ này mặc dù cười nói với cô, nhưng thực chất không hề thích cô, lần này chẳng qua là làm một bài đánh giá với cô mà thôi.

Úy Mẫn Nhi dẫn Kỷ Hi Nguyệt ra ngoài. Tới cửa tầng hai, Úy Mẫn Nhi vẫn còn cay cú Kỷ Hi Nguyệt: “Kỷ Hi Nguyệt, sao cô không có chút kiêng dè nào hết vậy?”

“Tại sao phải kiêng dè?” Kỷ Hi Nguyệt buồn cười nói, “Thích anh Hàn thì thích thôi, lẽ nào còn phải kiêng dè? Không được thích luôn sao?”

“Lẽ nào cô chưa từng nghĩ cho anh Húc Hàn? Anh ấy là chủ nhân, chủ mẫu đương gia của Triệu gia bắt buộc phải cân nhắc đến toàn bộ lợi ích của Triệu gia. Nếu cô gả cho anh Húc Hàn thì chủ mang lại tai họa cho anh ấy mà thôi.” Trong lúc đưa Kỷ Hi Nguyệt dạo quanh các gian phòng khác trên tầng hai, Úy Mẫn Nhi nghiêm túc dạy dỗ Kỷ Hi Nguyệt.

Úy Mẫn Nhi thiết nghĩ, Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện có thể chưa hiểu rõ, nên cô ta muốn nhắc nhở Kỷ Hi Nguyệt một chút.

“Tai họa? Khoa trương thế cơ
à?” Kỷ Hi Nguyệt đoán được tâm tư của Úy Mẫn Nhi. Có lẽ Úy Mẫn Nhi không ngờ rằng giữa cô và Triệu Húc Hàn gần như không có bí mật, vì tất cả những chuyện khó xử anh đã nói cho cô biết hết.

“Không khoa trương đâu. Nếu cô không đáp ứng được ba điều kiện của chủ mẫu Triệu gia, đặc biệt là điều kiện thứ hai, tài sản bắt buộc phải đạt trên hai trăm triệu đô la Mỹ, thì vị trí chủ nhân của anh Húc Hàn sẽ không được đảm bảo.”

“Không được đảm bảo thì không thôi. Không làm được chủ nhân nữa thì tiêu diêu tự tại! Tôi có thể cùng anh Hàn đi du lịch thế giới, cũng đâu cần lắm tiền nhiều bạc như vậy làm gì.” Kỷ Hi Nguyệt cố ý nói.

“Cô!” Úy Mẫn Nhi tức muốn nổ mũi, có chút điên tiết nói: “Kỷ Hi Nguyệt, cô đừng ngây thơ quá. Anh Hàn không thể mất vị trí chủ nhân này đâu!”

“Ồ? Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt cố ý hỏi.

“Bởi vì mẹ của anh ấy!” Lúc Úy Mẫn Nhi chuẩn bị nói câu này, ánh mắt còn liếc nhìn phía sau, thấy không có ai mới thấp giọng nói.

Lúc này Kỷ Hi Nguyệt đang đứng trước một bức họa nổi tiếng ở hành lang tầng hai, giả vờ kinh ngạc nói: “Mẹ anh ấy? Không phải mẹ anh đã chết từ lâu rồi sao?”

Úy Mẫn Nhi lập tức đắc ý, đáp: “Xem ra anh Hàn vẫn chưa nói cho cô biết nhỉ? Mẹ của anh ấy đúng là đã mất vào năm anh ấy tám tuổi, nói là vì tai nạn, nhưng thực chất không phải, và để tìm ra hung thủ thực sự, anh Húc Hàn bắt buộc phải trở thành chủ nhân. Thế nên cô cảm thấy, nếu anh ấy chưa tìm được hung thủ thực sự, liệu anh ấy có từ bỏ vị trí chủ nhân này không? Còn cô, nếu đã thích anh ấy, yêu anh ấy như vậy, liệu cô có nhẫn tâm để anh ấy cả đời sống trong áy náy và tự trách không?”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta, sau đó nói: “Điều tra nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa có kết quả, cô cho rằng nhất định phải làm chủ nhân mới điều tra được sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện