“Vâng...!Nghĩa phụ nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nữa con lại tới vấn an.” Giang Hoài Việt hướng hắn dập đầu, lặng yên rời khỏi gian phòng.
Gió đêm lùa vào mặt có chút mát lạnh, thanh tre đầy viện lay động, hắn nắm nhẹ qua nơi cổ tay phải bị Tào Kinh Nghĩa bóp vẫn đau nhức như cũ.
Người hầu chờ dưới hiên muốn đưa hắn ra ngoài, Giang Hoài Việt ra hiệu không cần.
Tào phủ là nơi hắn thường lui tới, bước nhanh theo con đường dẫn tới tiền sảnh, mơ hồ nghe thấy có người thì thầm hướng cửa tròn phía trước, dường như xen lẫn tiếng nức nở thổn thức.
Giang Hoài Việt bước chân dừng lại, những người ở cổng tròn hiển nhiên rất cảnh giác, bọn họ tản ra rời đi không đợi hắn tới gần.
Dưới bóng cây đung đưa, hắn chỉ quan sát bóng lưng còn mang hoảng hốt kia, không có ý muốn theo dõi thăm dò, một mình đi về hướng nên đi.
Vừa đến cửa lớn, Diêu Khang khoanh tay dựa vào bên cạnh xe, nhìn thấy Giang Hoài Việt bước ra vội vàng nghênh tiếp.”Đốc công, là muốn về...”
“Ngươi trước mắt lên ngựa cấp tốc quay về, bảo Dương Minh Thuận dừng tay.”
Giang Hoài Việt không chờ hắn nói xong ném ra ngoài câu này, lập tức trèo lên lên xe ngựa.
Diêu Khang trố mắt một chút, thấp giọng vội hỏi: “Dừng tay? Ngài là nói, không muốn giết hai người quan kỹ kia?”
Hắn dường như có chút tức giận, thả rèm một cách nặng nề.”Cái này còn phải hỏi sao?” Ngay sau đó lại quát nói, “còn không mau đi?”
Diêu Khang cả kinh, vội vàng trở mình lên ngựa, vung roi, phóng thật xa.
Bỗng nhiên lại quay đầu, ngượng ngùng hòi: “Nhưng nếu
Tiểu Dương đã động thủ thì nên làm cái gì...”
Giang Hoài Việt ngồi trong xe ngựa, nhíu chặt mày không muốn nói thêm một chữ.
Nên làm cái gì?
Chết đều chết rồi, còn có thể lại cứu sống?
Xe ngựa chạy ù ù qua đại lộ Tây Trường An và quay trở lại phía trước Tây Hán.
Giang Hoài Việt không nhìn thấy Diêu Khang và Dương Minh Thuận chào đón ở cửa, lông mày của hắn hơi nhăn lại bước nhanh vào cửa.
Còn chưa tới chính đường, đã thấy hai tên Đông Xưởng nhấc lên một bộ vải trắng bọc lấy thi thể vội vàng mà tới.
Trong lòng hắn như thắt lại, quát hỏi: “Đây là cái nào?”
Đông Xưởng đằng trước ngẩn người, lắp bắp nói: “Bên trong thuỷ kao...!Hộ bộ kia...”
“Khiêng đi.” Giang Hoài Việt vung tay lên, vòng qua chính đường hướng Tây mà đi.
Đi không bao xa, Diêu Khang hướng về phía hắn, không chờ hắn hỏi đã ba chân bốn cẳng tiến lên vui vẻ nói: “May mắn thuộc hạ ra roi thúc ngựa, chạy đến nỗi ngựa kém chút tắt thở, may mắn đuổi kịp về đây.
Đốc công ngài không thấy được, lúc ấy Tiểu Dương công công đều đã đem thuốc rót đến trong chén...”
“Nàng ở đâu?”
Diêu Khang báo tin vui bị lời nói vô tình ngắt ngang, đành phải thành thật trả lời: “...!Người gọi Tương Tư kia sao? Nàng nghe nói Phức Quân đêm qua lại phát sốt, sống chết muốn đi thăm hỏi.
Tiểu Dương công công không lay chuyển được, đành phải để nàng đi...”
Giang Hoài Việt nghe đến lời này, quay người liền hướng một đường nhỏ khác mà đi.
Trăng khuyết mới lên, mây nhạt nhẹ nhàng, hắn đi tới trước tiểu viện, nghe thấy động tĩnh bên trong liền thả chậm bước chân.
Trong màn đêm xanh thẫm, cửa sân mở toang, Tương Tư đang ngồi trước phòng nhỏ, cúi đầu, bóng lưng trống vắng.
Chẳng biết tại sao, Giang Hoài Việt nhìn thấy Tương Tư, cảm giác có chút do dự.
Trước đó muốn giết nàng vì diệt khẩu, chuyện này xưa nay không phải hiếm, bây giờ bởi vì Tào Kinh Nghĩa can thiệp mà tạm thời gián đoạn, đúng là ngoài ý muốn xảy ra.
Nhưng khi hắn đứng tại cửa sân, nhìn thấy bóng dáng sau lưng lại cảm thấy thiếu nữ này không nên yên tĩnh như thế.
Dựa theo lẽ thường, nàng hẳn là khóc lớn đại náo, hoặc là, chí ít cũng nên sợ hãi phát run sao?
—— có lẽ chỉ là giả bộ bình tĩnh.
Trong lòng của hắn cười gằn, loại bỏ những suy nghĩ vớ vẩn mới kiêu căng đẩy cửa tiến vào, nàng lại tựa hồ như cảm giác được quay người trở lại nhìn về phía bên này.
Giang Hoài Việt đứng vững, đợi nàng đứng dậy hành lễ.
Nhưng mà Tương Tư chỉ liếc hắn một cái, tuyệt không giống như trước run rẩy cung kính.
Hắn kiềm chế tính tình chờ giây lát, nàng vẫn ngồi một mình ở nơi đó, hoàn toàn không có vẻ muốn gặp.
Giang Hoài Việt có chút buồn bực, mặt lạnh chắp tay mà vào, đứng cách nàng rất xa nói: “Thấy bản đốc vì sao còn ngồi bất động?”
Ánh trăng như một cái lồng gạc khói nhẹ, Tương Tư ngước mắt quan sát, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, chỉ là đứng, nói: “Bái kiến đốc công.”
Hắn nhíu mày, tiến lên mấy bước, ở trên cao nhìn xuống nàng: “Đây là thái độ gì? Tại sao ta ra ngoài một chuyến, trở về cô liền vô lễ như thế rồi?”
Nàng nhưng căn bản không nhìn hắn, ánh mắt nghiêng rơi trên khe đá giữa mặt đất, thấp giọng nói: “Nô tỳ không muốn ra vẻ đáng thương, điều nên nói trước đó đã nói hết, đốc công muốn xử trí như thế nào, ngài cứ lo liệu đi.”
“Cô...” Giang Hoài Việt trong lòng nổi lửa không rõ, lúc này cửa phòng vừa mở, Dương Minh Thuận bưng chén thuốc đi tới, thấy hắn liền dậm chân kêu lên: “Đốc công! Vừa rồi thật sự là quá nguy hiểm! Nếu không phải tiểu nhân cố ý kéo dài thời gian...”
Hắn nói được một nửa, bỗng chuyển mắt đổi chủ đề: “Phức Quân vừa mới hạ sốt, uống thuốc mới ngủ được.
Nô tài gọi Tương Tư quay về, nàng chính là không chịu, nói muốn chờ ở đây.”
Giang Hoài Việt có chút tức giận liếc mắt nhìn hắn: “Nhiều người như vậy, chẳng lẽ không kéo nổi một tiểu nữ tử?”
Dương Minh Thuận nhìn Tương Tư lẳng lặng cúi đầu đứng ở một bên, xích lại gần Giang Hoài Việt nói ︰ “Tiểu nhân nghe Diêu Thiên hộ nói, ngài từ Tào phủ ra ngoài liền lập tức hạ lệnh thu tay lại, ta đây không phải sợ hai quan kỹ này là người Tào công công sao?”
“Người của hắn?” Giang Hoài Việt lắc đầu, mang Phức Quân cùng Tương Tư giam đến nay, hắn đã từng âm thầm điều tra lai lịch của các nàng.
Các nàng mới đến kinh thành lại,m không có bất kỳ căn cơ cùng nhân mạch, nếu như thật sự là quân cờ của Tào Kinh Nghĩa, vậy mục đích là gì?
Trong lúc suy tư, không khỏi lại nhìn Tương Tư, chậm rãi nói: “Cô biết tiền nhiệm Đô đốc Đông xưởng?”
Nàng chấn động: “Đông xưởng?!”
“Làm sao?”
“Không có...!Không có gì...” Tương Tư hơi có vẻ bất an quay mặt chỗ khác, “Không biết.”
“Vậy vẻ mặt này là thế nào?”
“Ta...!Chỉ là đã nghe qua uy danh Đông xưởng, có chút sợ hãi.” Nàng nắm chặt ngón tay, mi rậm rủ xuống, vừa hay che mất đôi mắt phiền muộn.
Giang Hoài Việt nhìn trong mắt, cũng không truy hỏi nữa, sau một lúc lâu mới nói: “Trở về thu thập một chút, ngày mai có người sẽ đưa các ngươi ra ngoài.”
Tương Tư chấn động, không tin những mình nghe được.
Lúc Diêu Khang chạy về Tây Hán, Dương Minh Thuận đang chậm rãi đổ ra một chén rượu, đặt trong tay lúc ẩn lúc hiện, Tương Tư nôn nóng đến chạm vào cái ly trong tay hắn, trong lòng tràn đầy suy nghĩ đáng sợ.
Không ai nói rõ, thế nhưng nhìn ánh mắt của bọn hắn, tựa như là muốn dùng chén rượu này đưa nàng chầu trời.
Ngay lúc Dương Minh Thuận giơ ly lên đi về phía nàng, cửa phòng bị người đá tung, Diêu Khang đầu đầy mồ hôi vọt vào, Dương Minh Thuận kinh ngạc làm rớt m chén rượu, Tương Tư cũng dọa đến nắm chặt thành giường.
Nhưng bây giờ Giang Hoài Việt còn nói muốn thả các nàng trở về, chẳng lẽ là một âm mưu khác?
Cổ họng của nàng đanh lại: “Đốc công, ngài nói thật?”
“Ta cần thiết phải lừa cô?”
Tương Tư trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, sau một lúc lâu mới kiềm chế cảm xúc nói: “Ta, ta có thể vào xem tỷ tỷ sao?”
Giang Hoài Việt khẽ vuốt cằm, thấy Tương Tư vội vội vàng vàng tiến vào phòng nhỏ, quay người đi ra ngoài viện.
Dương Minh Thuận vội vàng đuổi lên trước, thấp giọng hỏi: “Thật là muốn thả các nàng đi sao?”
“Bằng không? Ngươi không phải hẳn là vui vẻ mới phải? Lề mà lề mề, chỉ đợi đến khi ta đổi chủ ý mà bỏ qua các nàng!”
Dương Minh