Sắc mặt Giang Hoài Việt không thay đổi, một lát sau, trên môi lộ ra một nụ cười khó hiểu.
“Xem ra đêm nay ta đặc biệt chuyển đến kiểm tra gian phòng, thật đúng là đúng lúc.”
“Ôi, Đốc Công ngài không vội Huệ Phi vốn là đối với chúng ta hận nghiến răng, lúc trước bởi vì chuyện Cao Hoán khiến Hoàng Thượng lạnh nhạt, ta còn tưởng rằng đời này của nàng ta coi như xong, không ngờ bây giờ lại lòi ra mang thai đã được hai tháng.
Hoàng Thượng nhiều năm như vậy vẫn chưa có con nối dõi, thừa dịp này nàng ta ở trước mặt Hoàng Thượng nói bóng nói gió, vậy chúng ta coi như không xong”.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Giang Hoài Việt bất mãn nhìn hắn “Những tên thương nhân đưa hối lộ kia đều đã bị xử chém thì sợ gì, chỉ dựa vào Cao Hoán nửa sống nửa chết nằm chờ ở trong ngục, còn có thể làm ra chuyện gì”.
Dương Minh Thuận ảo não không thôi “Ngài chẳng lẽ quên, cô nương Tương Tư kia nếu bị người bên Huệ Phi tìm tới, liền lật tẩy lời khai chống lại chúng ta, tại sao Tào công công lại kiên quyết bảo nàng thả nàng đi?”
Hắn cười lạnh một tiếng “Lúc đó ngươi còn không nỡ diệt khẩu bây giờ còn lo lắng.
Bằng không, ngày mai ta lại phái ngươi đi diệt trừ nàng”.
“A, ngày mai” Dương Minh Thuận kinh ngạc vạn phần, “Ta, ta cũng không biết ám sát, ngươi như ta mà đến thanh lâu, cũng không ra gì a”
Dưới ánh nến lung linh, sáng tối đan xen.
Giang Hoài Việt đứng dậy và quay mặt lại với một nụ cười chế giễu trong đôi mắt sáng của hắn.
“Ngươi chẳng lẽ không biết, ngày mai là ngày hội mỗi năm một lần của Giáo phường sao?”
Mưa vừa tạnh, trời vừa hửng sáng, bên trong Đạm Phấn Lâu yên tĩnh đã có người mở cửa sổ, dần dần, âm thanh vui cười dần dần rõ ràng, mỹ nhân tỉ mỉ trang điểm, đợi chờ khách quý đến mời du lịch.
Tương Tư và Xuân Thảo vẫn còn chưa tỉnh, liền bị tay chân của Nghiêm kéo xuống sân sau.
Quần áo của người khác chất đống như núi, Xuân Thảo kêu khổ thấu trời, Tương Tư ngồi bên cạnh ao, nói “Bằng không ngươi đến cầu xin ma ma tha thứ đi, nàng chủ yếu là nhìn ta không vừa mắt liên lụy đến ngươi chịu phạt.”
“Ta không đi.” Xuân Thảo tức giận hừ một tiếng, cầm váy ném vào trong nước, “Bà ta luôn như vậy, nhất định muốn huấn luyện cô nương mới phải thật ngoan ngoãn, để tỏ vẻ mình uy phong cỡ nào.
Ngươi lại đến từ Nam Kinh, càng muốn tìm cơ hội thao túng tính tình của ngươi.”
Tương Tư lấy nước, ngâm chiếc váy vào chậu, vò và giặt mà không nói một lời.
Mặc dù nàng là quan kỹ dưới trướng Tiêu Phòng ở bên sông Tần Hoài, Nam Kinh, nhưng cũng may quan phụ trách bọn họ có tình thân với cha nàng, ngầm dặn dò ma ma nàng không được cố ý ức hiếp nàng, vì vậy chị em nàng không bao giờ làm công việc chân tay.
Nhưng bây giờ ở kinh thành, phạm quan giống như cánh bèo trắng phiêu bồng trong gió, không gốc không rễ, không nơi nương tựa, một người mạnh mẽ như Nghiêm ma ma, sao không nhân cơ hội này xoa nắn nàng một phen.
Xuân Thảo vừa làm việc vừa phàn nàn “Dáng dấp ta vốn không đủ hấp dẫn người khác, nhưng bà ta cũng không thèm nghĩ, xinh đẹp giống như ngươi, lại chơi tốt tỳ bà, về sau nói không chừng liền có quý nhân chọn trúng, đến lúc đó bà ta còn không phải nhờ ngươi mà có vàng bạc châu báu”,
“Xuân Thảo, ngươi không phải người nhà phạm quan, làm sao lại lưu lạc đến chốn này” Tương Tư lau giọt nước trên mặt hỏi.
Xuân Thảo dùng sức vò quần áo “Ta cũng không biết, lúc còn rất nhỏ đã bị bán vào, ngay cả cha mẹ là ai đều không nhớ rõ.
Ngươi mặc dù là số khổ, nhưng tốt xấu còn biết được cha mẹ yêu thương, ta cái gì cũng không có”.
Tuy nhiên, nhớ lại những năm tháng huy hoàng năm xưa, được cha mẹ yêu chiều, sống nhàn nhã, nhưng một khi giấc mộng tan thành mây khói, từ đây rơi vào vực sâu, thì chẳng phải càng tuyệt vọng hơn sao?
Tương Tư không nói gì, chỉ cụp mắt chuyên chú giặt váy áo phức tạp.
Con phố dài lát đá xanh bao phủ trong ánh ban mai, phía trước tòa Đạm Phấn lâu chật kín xe cộ, dòng người văn nhân cao quý vô tận, từng người một đưa người đẹp đến ngoại ô thành phố.
Nghiêm ma ma hôm nay ăn mặc chỉnh tề đứng ở ngoài cửa vẻ mặt vui vẻ nghênh đón, một lúc lâu sau thấy mỹ nhân đã gần rời đi, liền gọi một chiếc kiệu chuẩn bị đi theo.
Kiệu phu mới đến, có một chiếc xe ngựa vội vã đến từ góc đường bên kia, Trương Phụng Loan phụ trách giáo phường thế mà từ bên trong bước ra, liên tục càm ràm “Nghiêm ma ma, Tương Tư làm sao còn không thấy, ngày trước chẳng phải ngươi còn nói nàng ta tài nghệ song toàn sao, hôm nay vì sao không thấy bóng dáng nàng đâu”.
Nghiêm ma ma thấy chủ quản Giáo Phường cố ý đến, không khỏi kinh ngạc “Thân thể Tương Tư không mấy dễ chịu, cho nên liền không đi.
Ngài đây là đặc biệt đến tìm nàng sao?”
“Thật chọn đúng ngày mà bệnh, mau gọi đại phu đến xem sao”.
“Ai ai, chỉ là bệnh nhẹ, không cần làm phiền” Nghiêm ma ma vội vàng khuyên can, Trương Phụng Loan trừng mắt “Ta thấy là ngươi đang lừa gạt bản quan”
Nghiêm ma ma nhìn điệu bộ này, cũng không dám công nhiên chống đối, chỉ có thể bước vào sân sau.
Tương Tư cùng Xuân Thảo vẫn đang giặt đồ, tay sưng tấy vì ngâm nước, thấy Nghiêm ma ma đến với vẻ mặt oán giận, họ còn tưởng rằng lại đến đây để bắt lỗi.
Không ngờ, Nghiêm ma ma liên tục hô hào”Tương Tư, còn không ra cám ơn Trương Đại Nhân, ngài bảo ngươi nhanh chóng chuẩn bị khởi hành”
Xuân Thảo sững sờ ở đó, Tương Tư cũng kinh ngạc “Làm sao bỗng nhiên lại gọi ta du lịch “
“Ngươi hỏi ta, ta còn muốn hỏi ngươi đây” Nghiêm ma ma vừa quay đầu lại, thấy Trương Phụng Loan cũng chạy đến, vội vàng hướng hắn nghe ngóng phải chăng có khách quý muốn gặp Tương Tư, cho nên mới để hắn đến tìm người.
Trương Phụng Loan ho khan vài tiếng, nghiêm mặt nói “Có những việc không nên hỏi cũng bớt tò mò.”
Tương Tư do dự, theo lý thuyết nếu như có khách quý gọi nàng đi hội, hẳn là đã sớm sai người báo từ hôm qua, sẽ không chờ tới bây giờ.
Cho dù là ý định bất chợt, vì sao lại không ra mặt, lại bảo Trương Phụng Loan đến tìm.
Xuân Thảo cũng cảm thấy kỳ quái, ở một bên len lén nói “Cẩn thận, thời gian trước ngươi đắc tội với người của Cẩm y vệ, hẳn là đồng bọn Cao Hoán muốn báo thù, tìm cơ hội lừa gạt ngươi ra ngoài “
Tuổi Trương Phụng Loan dù lớn, lỗ tai lại linh mẫn, lập tức nhíu mày răn dạy “Ăn nói linh tinh, có bản quan ở đây, sẽ còn xảy ra chuyện gì”
Nghiêm ma ma hừ lạnh một tiếng, dài giọng nói “Trương Đại Nhân, lúc trước người đưa cô nương nhà ta đến phủ Cao Hoán cũng là ngài a, ngài bây giờ lại đến tìm Tương Tư sao “
“Ngươi” Khuôn mặt già nua của Trương Phụng Loan đỏ bừng, “Đến giờ phút này thì nói sự thật cho ngươi vậy, Hoàng Thượng muốn chọn ra một cô nương có khí chất tốt từ giáo phường, đặc biệt luyện tập cho lễ mừng thọ của Thái hậu.
Nếu ngươi dám nói nhiều, cẩn thận.””
Nghiêm ma ma không dám nói nữa, vội vàng thúc giục Xuân Thảo giúp Tương Tư trang điểm, để cho nàng đàng hoàng bước ra ngoài.
Xe ngựa chạy rất nhanh, sau