Đang lúc nói chuyện, Nghiêm ma ma một thân váy vóc lộng lẫy từ hướng đình Vân Trì bước nhanh đến, sau lưng hai tiểu nha đầu theo sát đằng sau.
Xuân Thảo tiến lên cãi lại: “Là Phức Quân cô nương bên Khinh Yên lâu xảy ra chuyện, Tương Tư không kịp báo cho ma ma, mới vội vội vàng vàng chạy tới...”
“Không nói với ta một tiếng liền đi, ai cho các ngươi lá gan này?!” Nghiêm ma ma dựng mày quát lớn, Tương Tư lập tức quỳ rạp xuống đất, mang sự tình Phức Quân thuật lại một lần, níu lấy mép váy ma ma khẩn cầu: “Phức Quân là thân nhân duy nhất của ta, nghe nói ma ma quen biết rộng rãi, cầu người mở lòng từ bi mà cứu nàng! Mọi chuyện về sau ta tuyệt đối sẽ nghe theo ma ma thu xếp, nhất định không từ!”
Nghiêm ma ma lạnh lùng nói: “Chuyện bên Khinh Yên lâu không đến lượt ta quản, bây giờ đang bận rộn vô cùng, làm gì có ai rảnh rỗi giúp ngươi tìm người?”
“Thế nhưng Phức Quân vốn thân mang bệnh, ta sợ nàng chịu không nổi đánh đập...” Tương Tư còn chưa dứt lời, Nghiêm ma ma đã lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn: “Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ gọi ta bây giờ liền đi phủ Bắc Trấn cầu Thiên hộ thả người? Không phải ta quản được nhiều, tỷ tỷ ngươi thật sự là không đổi được bản tính tiểu thư, bán vài nụ cười nói vài câu mềm lòng cũng không được sao? Thân ở giáo phường không có chống lưng, cầm dao đâm Thiên hộ cũng là tự tìm đường chết.”
Nàng lại liếc nhìn Tương Tư một chút, thấy hai má nàng bị thương, tóc tai tán loạn, đôi mắt vốn trong sáng bây giờ sưng đỏ vô thần, không khỏi nổi giận với Xuân Thảo: “Còn không mang Tương Tư trở về phòng đi rửa mặt trang điểm, xoa thêm phấn son, đem hết vết thương trên mặt che lại.
Các đại nhân đã tới ba bốn vị, ngay tại đình Vân Trì bên kia uống trà, chỉ còn chờ thêm vài vị nữa là buổi tiệc bắt đầu!”
Tương Tư khóc ròng nói: “Ma ma, lúc này ta làm sao có thể bình tĩnh mà đàn hát?”
“Khóa Nam Chi, Bạc Giảo Ti, đều không phải là ca khúc sở trường của ngươi sao? Đại nhân đãi tiệc chỉ điểm đúng hai bài này, ta còn có thể đổi đi hay sao?” Nghiêm ma ma giọng điệu dịu xuống, “Ngươi ở Nam Kinh được bảo hộ nhiều, sợ là chưa từng gặp chuyện như vậy, nhưng ta ở chốn giáo phường trải qua hơn ba mươi năm, sóng gió gì chưa thấy qua? Ngươi ghi nhớ rõ ràng cho ta, thân ti tiện vạn sự đều phải nhẫn nại, đừng nói là tỷ tỷ xảy ra chuyện, cha mẹ ruột chết rồi, khách quý muốn ngươi tươi cười chào đón, ngươi cũng không thể lộ ra chút cay đắng nào!”
Lời nói này khiến trái tim Tương Tư rơi vào vực thẳm, ngơ ngác đứng, ngón tay nắm chặt lại.
Nghiêm ma ma kéo vai nàng, để Xuân Thảo cùng hai nha đầu nửa kéo nửa túm mang Tương Tư bước về phía trước, nàng đi theo bên cạnh, không ngừng dặn dò: “Hôm nay Trâu đại nhân đãi tiệc là Lại bộ Thị lang, vài ngày trước hắn nghe qua ngươi đàn hát rất thích, hôm nay muốn mở tiệc chiêu đãi khách quý, cố ý chọn trúng hai khúc kia.
Ta nhận biết được hai vị khách đã tới, Binh bộ viên ngoại lang, Công bộ lang trung, nghe nói một vị khác là Ngũ quân phủ Đô đốc, còn người chưa tới không biết là thân phận gì, nhưng đều là trọng thần quý tộc.
Ngươi rửa mặt ăn diện thật tốt, nếu trong bữa tiệc còn không biết thân biết phận, không những chuyện Phức Quân không có chuyển biến, mà phiền phức còn kéo đến bản thân!”
Lời nói liên tục lải nhải trong tai Tương Tư, nàng tựa như cái xác không hồn được đưa về chỗ ở, cho đến khi cánh cửa đóng chặt đánh thức trái tim như chết lặng, loạng chà loạng choạng tiến lên mấy bước, cố gắng hết sức để kìm lại những giọt nước mắt.
Xuân Thảo yên lặng thay cho nàng một bộ váy áo mới tinh, chiếc áo ống màu trắng mơ được tô điểm bởi những tua rua đỏ rực, chiếc váy hoa xuyên thấu màu xanh hồ nước bay bồng bềnh, và bên ngoài là những bông hoa thủy tiên thanh nhã nhẹ nhàng.
Gương mặt phản chiếu mông lung trong gương đồng, Tương Tư ngồi ngẩn người, Xuân Thảo cài lên trâm bích ngọc, bất đắc dĩ nói: “Nghiêm ma ma tuy là có hung dữ một chút, nhưng nói cũng có đạo lý.
Những khách quý đằng trước kia đều là đại thần trong triều, có thể cũng biết Cao Thiên hộ, nếu ngươi hầu hạ bọn họ thật tốt, nói không chừng có người thay mặt nói vài câu, Phức Quân tỷ tỷ liền có thể cứu.”
Tương Tư nhìn bản thân phờ phạc và tiều tụy trong gương, nuốt nước mắt chấm lên son đỏ, họa môi Chu Đan.
Trang điểm vừa xong, gió thổi ngày càng dữ dội, rèm cửa đỏ thẫm tung bay chói mắt, Xuân Thảo vội vàng đóng cửa sổ, ngoài phòng đã có người tới thúc giục.
Tương Tư cụp mắt, ôm lấy đàn tì bà ra ngoài phòng.
Hạt mưa tí tách rơi xuống, những bông hoa xanh ngắt trong sân thấp thoáng đung đưa, hàng hiên dài cũng lấm tấm vài vết ướt.
Dọc đường bước đi không thấy bất kì người khách nào, nghĩ đến thì ra Đạm Phấn lâu đã được người đãi tiệc bao trọn.
Đình Vân Trì ở nơi yên tĩnh nhất, bờ hồ thủy tạ gọi là Nguyệt Sợi Phong Ngân.
Lúc Tương Tư và Xuân Thảo vừa tới, mưa rơi dần dần lớn lên, bên hồ song xanh dao động, hoa súng tinh xảo đỏ thẫm tím nhạt lặng lẽ nở rộ trong mưa.
Tiếng đàn tranh réo rắc hòa vào nhau, bên trong thủy tạ đã có đầy khách ngồi uống trà nghe hát.
Nàng cúi đầu đi vào, hướng mọi người chúc phúc, Nghiêm ma ma ngồi bên trái Trâu Thị lang nịnh nọt nói: “Nghe nói đại nhân muốn nghe Tương Tư đàn hát, nàng cố ý ăn diện đến bây giờ, tí xíu cũng không dám qua loa.”
Trâu Thị lang bốn mươi có hơn, mặc một thân quần áo màu nâu xám có hoa văn thẳng tắp, đánh giá Tương Tư lại khẽ nhíu mày: “Làm sao hôm nay nhìn có vẻ mệt mỏi, cứ như thể vừa khóc vậy?”
“Đại nhân, ta...” Tương Tư muốn mở miệng cầu xin, Nghiêm ma ma vội vàng kéo nàng qua, nắm chặt cổ tay nàng, cười nói, ” Nàng tuổi còn nhỏ, sáng sớm không nghe lời, bị ta răn dạy vài câu, bởi vậy khóc một trận.
Biết được đại nhân giá lâm, tranh thủ chỉnh trang lại rồi chạy vội đến đây.”
“Vị ma ma này của ngươi cũng thật lợi hại.” Trâu Thị lang lắc đầu, Nghiêm ma ma hỏi phải chăng có thể đến sảnh trong mở tiệc, hắn nói: “Chính chủ còn chưa đến, làm sao có thể khai tiệc? Chờ một chút đi.”
Một người khác ở bên cạnh nhìn qua hồ đầy gợn sóng, mặt lộ vẻ khó xử: “Sớm đã qua thời gian dùng cơm, mưa lại rơi, cũng không biết vị kia có tới hay không.”
“Nếu không đến hẳn là sẽ sai người đến nói một tiếng, đã không có thông báo, chúng ta tự nhiên chỉ có thể chờ ở tại đây.” Trâu Thị lang uống mấy ngụm trà, nam tử ngồi phía kia lập tức tiến đến, khom người cầm ấm rót nước, mỉm cười nói: “Hôm nay hạ quan may mắn được đại nhân đề cử, đại nhân ngồi ở vị trí cao có thể chỉ dạy cho vãn bối, thật khiến hạ quan cảm kích vô cùng.”
“Ta cũng chỉ là đáp cầu dắt mối thôi, cuối cùng ra sao phải xem ngươi, chẳng qua ngươi vừa đến kinh thành liền muốn bái kiến Giang đại nhân, cũng coi như làm việc nhạy bén...”
Trâu Thị lang hãy còn đang nói, người trẻ tuổi rót trà luôn tỏ vẻ kính cẩn.
Tương Tư đứng ở bên cửa trong lúc vô tình nhìn xung quanh, trái tim đột nhiên nhảy lên.
Hắn ước chừng hai mươi sáu hai