Chương 42: Anh biến thái, không biết xấu hổ!
Khải Văn dẫn Quan Mẫn Mẫn đến trước phòng làm việc của Sầm Chí Quyền, báo với cô boss đang ở trong đợi sau đó rời đi.
Cửa không khóa, Quan Mẫn Mẫn nhẹ nhàng đẩy vào nhưng sau khi vào lại không thấy người đâu, cả căn phòng rất an tĩnh nhưng bên tai truyền đến tiếng nước soàn sạt khiến cô biết anh ta đang ở đâu, nhìn về phía phát ra tiếng động, ở cách đó không xa đã nhìn thấy từng lớp nước hồ bơi đang xao động.
Không phải nói có công sự muốn bàn với cô sao? Còn quy định cô nhất định phải nhanh chóng đến đây, giờ cô đến rồi, đại boss lại vẫn nhàn nhã bơi lội?'
Nhưng ai bảo quyền chủ đạo nằm trong tay người ta làm gì?
Đại boss hạ lệnh một tiếng, cô dám không đến sao?
Liếc mắt về phía bóng dáng cao ngất đang bằng những động tác thuần thục lướt nước, ánh mắt có chút dời không ra nổi, đây coi như là lần đầu tiên cô ở khoảng cách gần như vậy nhìn boss bơi, vóc dáng của anh ta tốt như vậy, động tác trong nước đẹp như vậy thật khiến người ta máu huyết sục sôi...
Chính ngay lúc cô còn ngu ngơ đứng đấy, nhân vật chính đã bơi đến bờ, bất thình lình chui lên khỏi mặt nước, động tác nhanh nhẹn gỡ kính bơi ra nhìn về phía cô gái...
Quan Mẫn Mẫn chưa kịp thu hồi tầm mắt lập tức đụng phải đôi mắt thâm thúy của người đàn ông...
Trên môi người đàn ông thoáng qua nụ cười như có như không, một tay hất mái tóc ướt sũng nước, gương mặt với ngũ quan cương nghị bởi vì những giọt nước còn vương trên đó mà nhu hòa hơn mấy phần...
'Lấy dùm tôi chiếc khăn...'
Cả người hắn lười lĩnh dựa vào thành hồ nhìn về phía cô gái còn đang ngu ngơ đứng đó nói.
Nếu như là trước đây, bảo Quan Mẫn Mẫn đến gần đại boss như vậy, chắc chắn cô không có lá gan đó!
Không biết có phải vì sau khi về nước thời gian tiếp xúc với Sầm Chí Quyền nhiều hơn cộng thêm hai nụ hôn thân mật kia khiến cảm giác sợ hãi của cô đối với anh ta trở nên ít dần, cô chậm rì rì đi về phía hồ bơi nhưng vẫn không dán dựa quá gần, càng đứng nói là nhìn thẳng anh ta, lúc còn cách Sầm Chí Quyền chừng hai mét, cô dừng lại.
Đôi mắt to tròn nhìn một vòng xung quanh, lúc lướt qua chiếc ghế dài bên cạnh hồ thì nhìn thấy một xấp khăn trắng tinh được gấp chỉnh tề thì nhanh chóng bước qua cầm lấy rồi xoay người đi về phía người đàn ông. Người vốn đang ở trong nước bám lấy cầu thang bước lên, lớp cơ bắp trên cánh tay bởi vì động tác này mà nổi rõ hơn, những đường cong rẳn rỏi được tô điểm bởi lớp nước chưa ráo, ẩn ẩn làn da màu rám nắng càng khiến cho mỹ cảm tăng cao vạn trượng, toàn thân phát ra một lực hấp dẫn gần như không thể chống đỡ...
Tình cảnh này...thật sự quá kích thích khiến người ta nhìn mà không khỏi mặt đỏ tim đập.
Cô cắn môi, không dám nhìn thẳng, màu đỏ lặng lẽ bò lên gương mặt, mắt nửa nhắm nửa hở đẩy chiếc khăn trên tay về hướng người đàn ông...
Nào ngờ bàn tay cầm khăn tay của cô giơ giữa không trung thật lâu hắn vẫn không chịu đón lấy. Quan Mẫn Mẫn lén lúc mở mắt ra nhìn, còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt, đầu hơi ngẩng lên là bắp chân rám nắng rắn chắc của người đàn ông, lên nữa...cô không dám nhìn...
Anh ta lên bờ lúc nào? Lại từ lúc nào đến gần cô như vậy? Tại sao lại không có chút động tĩnh nào? Hay là ởi vì cô khẩn trương đến nỗi ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy?
'Khăn...khăn của anh...' Cô lên tiếng mới phát hiện giọng mình run kỳ cục hơn nữa ngay cả thân thể cũng khẽ run. Quan Mẫn Mẫn, rốt cuộc mày sợ cái gì chứ? Anh ta cũng đâu có làm gì mày đâu.
Cho dù anh ta muốn làm gì cô, cũng không phải chưa từng hôn qua, một lần hay lần hay ba lần cũng đâu có khác biệt gì. Trong lòng cô tự an ủi mình như vậy nhưng sao đó lại áo não vô cùng. Cho dù cô tự an ủi mình thế nào, đến cuối cùng người thiệt thòi vẫn là cô.
Lần nảy Sầm Chí Quyền chủ động cầm lấy khăn, tùy tiện lau những giọt nước người rồi vây nó quanh vòng eo tinh tráng của mình, đưa mắt nhìn cô gái nãy giờ vẫn dùng đỉnh đầu đối mặt với mình. lúc này mới phát hiện, bởi vì cô không buộc tóc lên để lộ ra hai cái xoáy nho nhỏ như ẩn như hiện...
Theo lời của người xưa, người trên đầu có hai cái xoáy như vậy, rất thông minh, rất quật cường.
Nhưng nhìn không ra Quan Mẫn Mẫn thông minh ở chỗ nào, quật cường có lẽ có một chút, từ mỗi lần gặp hắn đều không dám nhìn thẳng mà nói, điều này đúng là quật cường.
'Quan Mẫn Mẫn...'
Hắn nhìn đỉnh đầu của cô nói, thực ra rất muốn đưa tay vò vò hai cái xoáy nho nhỏ ấy nhưng chỉ sợ cô chạy mất cho nên, đến cuối cùng không có ra tay.
'Gì vậy?'
Nghe hắn gọi mình, cô theo phản xạ bản năng lùi lại một bước mới lên tiếng nhưng vẫn không ngẩng đầu lên nhìn hắn.
'Làm gì mỗi lần nhìn thấy tôi đều không dám ngẩng đầu lên, sợ cái gì?' Sợ hắn lại hôn cô sao?
Chỉ có điều, trước đây cho dù hắn không hôn cô, cô vẫn thường dùng đỉnh đầu đối mặt với hắn.
Sợ anh ta cái gì? Cô cũng nói không rõ được! Trước đây chắc là vì anh ta quá xuất sắc, cũng giống như cô đứng