Trêu chọc Sầm tiên sinh một phen xong, Sầm phu nhân ngáp mấy cái liền, đang định nằm luôn ở sofa ngủ một giấc thì chợt nghe tiếng gõ cửa!
Thiếu phu nhân, tam thiếu phu nhân đến thăm, nói có chuyện quan trọng muốn nói với cô.
Tam thiếu phu nhân ? Vợ của Dung Cần ?
Cơn buồn ngủ của cô lập tức bay biến mất, Sầm phu nhân vội bật dậy, Mau mời cô ấy vào.
Ba năm trước khi hai người kết hôn thì nói sang Macao định cư, sau đó thì không quay về Singapore lần nào, ngay cả một cú điện thoại cũng chưa từng gọi khiến cô muốn tám một chút về chuyện của Dung Cần, xem anh ta có được bẻ thẳng chưa cũng chẳng biết hỏi ai.
Trên bàn trà trong phòng khách đã bày sẵn đủ loại điểm tâm, nước trái cây, trà, rõ ràng là Sầm phu nhân đã chuẩn bị sẵn sàng để buôn chuyện.
Chỉ tiếc là Hoa Lôi vừa ngồi xuống, câu đầu tiên lại là, Xin lỗi.
Xin lỗi cái gì chứ ? Quan Mẫn Mẫn khó hiểu nhìn cô, Vô duyên vô cớ sao lại nói xin lỗi ?
Em đã ký giấy li hôn với anh ấy.
Cái gì ?
Còn chưa hết choáng sau câu xin lỗi thì Hoa Lôi đã quăng cho quả bom thứ hai, Sầm phu nhân nhất thời không thể tiếp nhận.
Năm đó, em gạt mọi người.
Nói đến đây, trên mặt Hoa Lôi đầy vẻ áy náy, vành mắt cũng đỏ lên.
Chiếc ly trên tay Sầm phu nhân trực tiếp rơi xuống sàn.
Đứa! đứa bé đó! Cô sững sờ hỏi.
Không có đứa bé nào.
Giấy khám thai là thật, là cô mua lại từ một người phụ nữ có thai.
Cho nên, sau hôn lễ, bởi vì sơ sẩy mà sẩy thai là giả.
Vậy còn hình ?
Sầm phu nhân nhớ tới những bức ảnh hết sức nóng bỏng kia, lắp bắp hỏi.
Ngay cả Sầm Dung Cần cũng thừa nhận những bức ảnh là thật, vậy! vậy rốt cuộc là thế nào ?
Hình là thật.
Nhưng buổi tối hôm đó! Nhắc tới chuyện cũ, Hoa Lôi không biết là xấu hổ hay áy náy, đầu cúi thật thấp, Quan Mẫn Mẫn không cách nào nhìn ra biểu tình trên mặt cô.
Buổi tối hôm đó, hai người không có! cái kia sao ? Sau cơn kinh ngạc, tính tò mò lập tức trỗi dậy.
Nhất định là do ông trời cảm thấy cô gần đây quá buồn tẻ cho nên mới mang chút niềm vui đến cho cô đây mà.
Tuy rằng tin tức người khác li hôn tuyệt đối không phải chuyện gì đáng để vui mừng nhưng có chuyện để tám thì vẫn hơn.
Không có làm đến cùng.
Cho nên!
Cho nên, em kết hôn ba năm, giờ li hôn nhưng vẫn còn trong trắng.
Cô ngẩng đầu, đứng lên, vẻ mặt bình thản cúi đầu thật sâu trước Quan Mẫn Mẫn, Xin lỗi năm đó đã gạt chị.
Cô lợi dụng những bức ảnh đó, lợi dụng tờ giấy khám thai giả để mọi người đứng về phía mình, ép Sầm Dung Cần cưới cô.
Nhưng cuối cùng kết cục vẫn đáng buồn như vậy.
Hai người vốn là hai đường thẳng song song, vẫn nên ai đi đường nấy thì hơn.
Hoa Lôi, em đừng như vậy ! Quan Mẫn Mẫn vội đứng lên cầm tay cô, Em với Dung Cần rốt cuộc là thế nào ?
Xin lỗi, em còn phải về nhà giải quyết chút chuyện, lần sau chúng ta nói nhiều hơn nhé.
Cô đã nói như vậy, Quan Mẫn Mẫn cũng không tiện miễn cưỡng giữ lại để hỏi cho rõ.
Nhìn theo bóng lưng của Hoa Lôi, Quan Mẫn Mẫn lấy điện thoại lên gọi cho đại boss!
Trước cửa chính nhà họ Sầm, một bóng người mảnh khảnh đứng rướn người như đang chờ đợi ai đó, phía sau là một cô bé mặc một chiếc váy đỏ rực dẫn theo mấy con chó nhỏ đang chạy tới chạy lui trên bãi cỏ.
Lúc một chiếc xe thương vụ từ phía xa chạy đến gần, bóng người kia vội chạy đến, cô bé váy đỏ thấy mẹ chạy đi cũng từ bãi cỏ phóng ra, mấy chú chó nhỏ theo sát phía sau.
Xe cuối cùng dừng lại bên đường, tài xế xuống xe mở cửa cho người ngồi sau.
Sầm Chí Quyền vừa bước xuống đã thấy bà xã chạy vụt đến, hắn vội giang tay đón lấy, con gái cùng đàn chó cũng đã đến nơi, hôn vợ một cái, lại cúi xuống ôm cô công chúa nhỏ lên, ý cười đầy mặt, Hôm nay sao vậy ? Làm gì mà nghênh đón long trọng vậy ?
Con không biết.
Cô bé Nhược Nhược hôn lên má ba mình một cái rồi nhìn sang mẹ, Mẹ muốn ra cửa đợi ba, con cũng đi theo.
Sầm tiên sinh thở dài một tiếng, Không phải nói anh sắp về đến nhà rồi sao ? Gấp gáp vậy ?
Sầm phu nhân không trả lời, ánh mắt cứ liếc vào trong xe.
Được rồi, trong xe không có ai.
Sầm tiên sinh hiểu ý nói.
Sầm phu nhân nghi hoặc nhìn chồng, Không phải kêu anh bảo Dung Cần cùng về ăn tối sao ?
Không rảnh.
Sầm tiên sinh ôm vai vợ cùng đi vào nhà.
Li hôn cũng li hôn rồi, không rảnh là sao ? Bận tìm bạn gái mới à ?
Sầm tiên sinh còn chưa kịp trả lời thì đã bị con gái giành mất, Ai muốn li hôn vậy mẹ ?
Nhược Nhược, tối nay ba đích thân xuống bếp, con muốn ăn gì ?
Chuyện của người lớn, trẻ con không nên biết quá nhiều thi hơn, ít ra Nhược Nhược nhà hắn quá nhỏ, hắn không muốn giải thích.
Oa ! Cô bé hớn hở vỗ tay, Ba, con muốn ăn cơm chiên trứng, cá nướng của ba làm.
Vừa nhắc đến ăn, cô bé đã đưa tay ra gọi món.
Quan Mẫn Mẫn trêu con, Còn có rau cần, ớt xanh!
Mẹ, con không ăn rau cần với ớt xanh, ba, không muốn!
Không được kén ăn.
Về điểm này, Sầm tiên sinh tuyệt không dung túng.
Dưới ánh hoàng hôn, ba người vui vẻ đi vào trong nhà, phía sau còn có mấy chú chó nhỏ tung tăng chạy, tình cảnh này thật sự rất hạnh phúc, rất ấm áp.
Nhưng loại hạnh phúc này đối với hắn mà nói, chỉ là một mơ ước xa xôi không dám vọng tưởng.
Xe của Sầm Dung Cần dừng ở một ngã rẽ, vị trí thích hợp để nhìn mà không bị phát hiện, mãi đến khi bóng ba người khuất tầm mắt thật lâu hắn mới lần nữa nổ máy chạy về hướng nhà chính.
Hắn không muốn quấy rầy họ, nhưng chuyện li hôn thì nhất định phải nói rõ ràng với lão gia tử.
Cuộc hôn nhân ba năm, mỗi người đều có được cái mình muốn, đối với hắn mà nói, là rất công bằng.
Lúc đầu là ngoài ý muốn nhưng rồi nương theo bậc thang đó mà